[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1391: Chương 1391: Không phân biệt được giữa con người và động vật




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Tay Châu lấy chăn bông che tay mình, không một tiếng động di chuyển tay tới ngang hông, nắm chặt cây súng trong tay.

Thân súng được đúc bằng thép chống gỉ, lạnh như băng.

Hoắc Tây Châu siết chặt khẩu súng.

Nhưng anh không hề muốn xốc chăn nhảy lên, nhân cơ hội giết chết đối phương.

Anh muốn nhìn xem, gã này là kẻ nào, mục đích đến đây là gì, hay chỉ đơn giản là đến doanh trướng của anh tìm đường chết.

Còn đám người Trương Hành Lượng và Trương Chuẩn lẽ ra phải nên đóng quân ở trong phòng, lúc này đang ở đâu? Bởi vì thời gian có hạn, Hoắc Tây Châu không rảnh mà nghĩ tới.

Nói thì rất chậm nhưng hành động lại vô cùng nhanh.

Khi gã len lén đến gần, Hoắc Tây Châu động đậy, từ trên giường bật dậy, mạnh mẽ đá một cước vào đúng lồng ngực của đối phương.

Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh ngã xuống đất, gã đó té ngửa trên mặt đất, giống y như con rùa bị lật bụng, tứ chi giương nanh múa vuốt, lắc lư trên không trung, dùng cách nào cũng không thể xoay ngược cơ thể lại được.

“Nói, mày là ai?”

Hoắc Tây Châu một chân giẫm lên tay đối phương, chân còn lại hung hăng giẫm lên lông ngực gã, khiến cho gã ta không thể nhúc nhích. Cơ thể anh nghiêng người về phía trước, dùng chút ánh sáng yếu ớt kéo cò súng và dí họng súng đen ngòm khủng khiếp vào đầu đối phương.

Gã thở hổn hển nhưng vẫn ngoan cố không nói gì, tay kia dùng sức nắm lấy bắp chân của Hoắc Tây Châu, đáy mắt Hoắc Tây Châu xẹt qua một tia tàn nhẫn, tiếp sau đó là một tiếng súng nổ vang lên.

Đối phương đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết bén nhọn, cổ tay bị vỡ vụn, máu thịt bắn tung tóe trên mặt đất.

“Mày ___”

Tay cầm súng của Hoắc Tây Châu siết chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ dưới chân mình, trái tim trùng xuống.

Anh chắc chắn thứ này không phải là người.

Tại sao một người có thể kêu thảm thiết như vậy được?

“Người đâu!” Không đợi Hoắc Tây Châu gọi người vào, cơ thể dưới chân anh run rẩy kịch liệt, khói đen bốc lên khắp phòng, kèm theo đó là một tiếng cười quỷ dị vô cùng đáng sợ, thứ mà anh vừa mới bắt được, bị cắt mất một bàn tay, sau đó biến mất vào trong hư không.

Chỉ để lại dưới chân anh một bộ quần áo nhuộm đỏ máu của con người.

“Thiếu tướng! Ngài có việc gì không? Tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên.” Rèm cửa bị vén lên, một đám binh sĩ đang trực đêm tuần tra ầm ầm xông vào. Họ cầm đèn pin, lo lắng vây quanh Hoắc Tây Châu.

Ánh mắt Hoắc Tây Châu quét qua một vòng đám người trong phòng, thấy tất cả quân của nhà họ Tô và quân của nhà họ Hoắc đầu đã ở đây, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Trương Chuẩn và Trương Hàm Lượng đâu cả.

Anh nhíu mày, giọng hơi khàn, nói: “Gọi giúp tôi A Lượng và A Chuẩn tới đây. Sau đó phái người đi mời Cửu công tử. Đồng thời kiểm kê quân số trong quân đội, xem có người nào thương vong hay không.”

Hiện giờ nghĩ kỹ lại, lúc thứ kia vừa tiến vào, trên người có mùi máu tươi rất nồng, nghĩ lại cũng cảm thấy hơi lạ.

Chẳng lẽ quân đội bị tập kích? Lúc này để cho mọi người phân đội kiểm tra quân số, nếu có dị trạng thì phải nhanh chóng xử lý. Nếu để bên địch phát hiện được, nhân cơ hội này sẽ gây bất lợi cho quân của bọn họ.

Không lâu sau, người ra ngoài tìm theo từng đội trở về, nhóm người về trước đỡ lấy Trương Chuẩn, đưa anh ấy đến gặp Hoắc Tây Châu.

Trên mặt của Trương Chuẩn chảy đầy máu, nửa mặt sưng húp lên, trướng to, một cánh tay gần như bị đánh gãy, bất lực buông xuống bên cạnh, anh ấy dùng bàn tay không còn nguyên vẹn giơ lên làm động tác chào với Hoắc Tây Châu, giọng nói uể oải: “Thiếu tướng, là do tôi… tôi vô dụng.”

“Đánh nhau với ai?” Hoắc Tây Châu ngước mắt, đến gần quan sát vết thương của Trương Chuẩn: “Đối phương là con người hay là động vật?”

“Phải...phải...” giữa hai lông mày Trương Chuẩn lộ ra nét thất vọng, lắc đầu nói: “Dáng vẻ của đối phương quá nhanh, tôi nhìn không rõ.”

“Chưa đánh nhau chính thức à? Cậu Lượng đâu? Các cậu chia ra trực ban sao?” Hoắc Tây Châu giơ tay kéo chỗ áo rách còn dính máu trên vai Trương Chuẩn, tập trung quan sát.

Vết thương trên vai Trương Chuẩn giống như bị cào bởi móng vuốt của một con thú dữ, không phải vết thương do đạn bắn.

“Chậc,“ Trương Chuẩn nhe răng, đau đớn nhắm mắt, “Đau.”

Anh ta thực sự hổ thẹn mà nói là, trong lúc còn chưa chính thức đối mặt với thứ đó, thì đã bị một cơn gió đen quật ngã, sau đó cánh tay và bên má trở nên đau nhức.

Anh ta vẫn không thoát khỏi cuộc đột kích của bên kia.

Còn vấn đề thiếu soái hỏi thứ đó là người hay là quái vật, trong lòng anh ta nghiêng về cái thứ hai hơn.

Nghĩ rồi, anh ta kể lại cho Hoắc Tây Châu, trong lòng còn sợ hãi, “Chắc không phải người, mặc dù tôi không thấy rõ, nhưng mà thứ này cực kỳ khỏe mạnh, trên người còn mang mùi khai hoang dã khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.