[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1392: Chương 1392: Bác sĩ nhỏ đồng hành cùng quân




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu là người, dù có hôi thối cũng không đến mức như thế. Với lại, cánh tay của tôi đã bị nó ‘cắn’ bị thương, mặt của tôi cũng gần như bị ‘nó’ cắn một nửa. Mẹ nó, thứ tà môn này lợi hại thật.”

Càng nói lòng càng thấy sợ hãi, Trương Chuẩn bất chợt ngẩng đầu, căng thẳng nói: “Thiếu thoái, mau sai người đi tìm anh Lượng. Trước khi tôi bị tấn công, anh Lượng đã nói với tôi rằng anh ấy đã nghe thấy động tĩnh ở phía đông, rồi lệnh cho một vài anh em qua đó kiểm tra. Vì lo cho sự an nguy của anh, tôi không đi theo, cố tình tách riêng với anh Lượng, muốn chia ra đối phó với nó. Anh Lượng không mang nhiều người, đến giờ vẫn chưa quay lại, chắc không phải thực sự gặp chuyện rồi chứ.”

Hoắc Tây Châu giơ tay ra hiệu cho Trương Chuẩn im lặng, “Cậu đừng gấp, tôi đã cho người đếm quân số, kiểm tra bất thường rồi.”

Thứ quái quỷ đó lớn gan lớn mật đấy, trực tiếp đánh giết trước mặt bọn họ, hoặc chỉ là ngu ngơ mà cho rằng mình là kẻ làm quan, cả họ được nhờ, có thể thẳng thắn đối mặt với binh lực của nhà họ Hoắc và nhà họ Tô.

Hoặc, nó thực sự như Trương Chuẩn suy đoán, là một một trận dương đông kích tây, dẫn rất nhiều người sẵn sàng phá vỡ bọn họ.

Bất kể là loại nào, hiện tại đã gây âm ĩ rồi, muốn che giấu hành tung cũng không giấu được.

“Cậu ở đây chờ bác sĩ quân y chữa trị vết thương. Nếu thấy cậu Lượng trở về, bảo cậu ta không được hấp tấp. Tôi đi gặp Cửu công tử một lát. Mấy thứ huyền ảo như Kỳ môn độn giáp, thì anh ta rất thạo đấy.”

Hoắc Tây Châu cũng không chịu ngồi không chờ tin, anh vỗ vỗ cánh tay của Trương Chuẩn, để Trương Chuẩn ở trong lều chủ soái nghỉ ngơi, rồi dẫn vài người ra doanh trại.

Khu trại của Vong Cửu được bố trí bên sông, chung với một nhóm quân y theo quân đội.

Lúc bấy giờ, Hoắc Tây Châu muốn cho quân đội nhà họ Tô biết rõ danh tính của Vong Cửu, sai người lắp một chiếc giường gấp quân dụng mới trong lều chủ soái của mình để Vong Cửu nghỉ ngơi.

Nhưng Vong Cửu lại từ chối, nói rằng anh ta phải che giấu thân phận, cùng sinh hoạt chung với nhóm bác sĩ quân y do nhà họ Tô đưa đến ở giường chung. Bằng cách này, mới có ích cho việc âm thầm quan sát xem có bất kỳ sự khác thường nào trong quân đội, chẳng hạn như một số tên cặn bã do bị kẻ địch trà trộn vào.

Để tiện cho việc sắc thuốc, giường chung được bố trí trong một doanh trại gần sông nhất.

Sau khi hỏi thăm hướng khu trại nơi bác sĩ quân y ở, Hoắc Tây Châu đi thẳng đến bờ sông.

Những ánh lửa được thắp sáng trong căn lều bên sông, vài ba con quạ thỉnh thoảng cất tiếng hú trong khu rừng bên kia sông, âm thanh thảm thiết.

Nhóm người dừng lại trước một căn lều, ngửi thấy mùi bên trong, Hoắc Tây Châu liền thay đổi sắc mặt.

Hoắc Tây Châu rút súng lao vào trong.

Rõ ràng, có một trận hỗn chiến đã diễn ra trong này. Ngoài mùi máu tanh nồng nặc, bàn ghế bên trong cũng bị đổ xuống đất ngổn ngang, hàng chục quân y ngã sõng soài trên đất, vẻ mặt kinh hoàng.

Trên mặt đất có những vũng máu, bốc mùi hôi thối khó chịu.

Đến gần hơn, có thể thấy những người nằm dưới đất rõ ràng là đã chết. Trên cổ có dấu vết bị loài gặm nhấm cắn, thân thể mỏng như tờ giấy, như thể máu trong người đã bị thứ gì đó rút cạn.

Quân đội nhà họ Tô phụ trách kiểm tra, sĩ quan Tăng cả người phát run, hai mắt bỗng chốc đỏ bừng, giọng nói đau thương ngăn Hoắc Tây Châu lại, “Thiếu thoái, anh đừng đến gần...những chiến sĩ tốt của chúng ta bị yêu ma ăn sạch, không biết nó có phát đọc hay không, trong đội không có người có khả năng hiểu biết khía cạnh này, hiện tại anh không thể tiếp cận bọn họ. “

Không tính mạng quan trọng bằng tính mạng của Hoắc Tây Châu, bảo vệ Hoắc Tây Châu là trách nhiệm mà sĩ đoàn Hồ giao phó cho ông ấy.

Đôi mắt Hoắc Tây Châu lạnh lẽo, rút tay về, nhìn binh lính xung quanh đang tràn đầy đau thương lẫn căm phẫn, nghiêm nghị nói: “Các anh em bình tâm chớ nóng nảy, cho đến khi tìm được kẻ to gan tập kích bất ngờ, tôi sẽ báo thù cho cái chết bi thảm của các anh em, khiến nó nợ máu trả máu. “

Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là tăng cường lực lượng an ninh trong quân, sau khi tìm Võng Cứu, thì cùng nhau tìm ra điểm yếu của đối phương mà phản kích trở lại.

Lúc trước, đã bao lần anh ta dẫn đội đến lăng mộ Tần vương, rồi nghỉ chân tại thôn làng dưới chân núi này. Chưa từng có trường hợp một người nào bị thú dữ tinh quái gây thương tích.

Nhưng giờ đây, những thứ này lại cả gan làm loạn đến mức tùy tiện tàn sát con người, nếu không phải tên đầu sỏ có mưu tính tổ chức xâm phạm thì ai mà tin được?

Đáng tiếc là trong quân đội nhà họ Hoắc và nhà học nhà Tô hầu như không có thuật sĩ nào có hiểu biết ở phương diện này cả, lôi kéo quân sĩ đi trả thù bằng nỗi phẫn uất, chỉ là tự chui vào chỗ chết, quả thực không đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.