[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1393: Chương 1393: Tránh xa mũi nhọn, tìm ra cách đối phó chúng




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thiếu soái, trước đây anh đã từng đến lăng mộ Tần vương, chắc đã nhận ra nơi khác lạ ở chỗ này, sự việc ngũ đại tiên thành tinh chắc đã nghe qua rồi chứ? Mặc dù chúng ta có đầy đủ súng ống và đạn dược, nhưng mà vũ khí của con người đối đầu với thần tiên hoang dã có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, hay thậm chí là mê hoặc tâm trí con người, đúng là không biết cái gì. Anh xem, chúng ta có nên di chuyển đến doanh trại trước và tạm thời ẩn náu mũi nhọn của đối phương hay không. Rồi sau đó tìm ra cách khắc phục những thứ này, chúng ta sẽ lại tiếp tục đối phó chúng?” Ý ông ấy là một ngàn hộ gia đình trong quân đội nhà họ Tô, hiện đang làm quân sư và phụ tá dưới quyền của sĩ quan Tăng.

Quân đội nhà họ Tô từ trước đến này luôn được biết đến bằng sự thông thái của mình.

“Trước đây chưa từng xảy ra. Lần này, tôi cũng biết gần lăng mộ này có quái vật không phải người, nên đã mang theo một người có thể khống chế cùng quân đội. Vạn lần chẳng nghĩ tới, lá gan của đám yêu ma này lại to gấp trăm lần tưởng tượng ban đầu của chúng tôi, lại chạy thẳng đến doanh trại của chúng ta giết người.” Đôi mắt Hoắc Tây Châu lạnh lẽo.

“Vị đại sự có thể khắc chế bọn nó chính là Cửu công tử mà anh vừa tìm đi tìm ư? Không thấy anh ta trong trại.” Sĩ quan Tăng phức tạp nói, một mặt hy vọng đối phương không sao, nhưng mặt khác lại khó để chấp nhận tại sao tên Cửu công tử này thực sự có thể khắc chế yêu ma, lại khiến bao anh em nhà mình bị tấn công thê thảm như vậy.

Khả năng của con người không giống với quái vật. “Cửu công tử này là người ở đâu? Làm sao nhận được sự ưu ái trong mắt thiếu soái vậy?”

“Cũng khó nói,“ Hoắc Tây Châu dè dặt giải thích, “nhưng anh ta có khả năng này. Chúng ta ở đây đợi một lát, mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ. Đội tuần tra bên ngoài được tăng cường gấp hai ba lần quân số, chú ý an toàn. “

“Nhưng mà—” Sĩ quan Tăng lộ vẻ ấm ức, “Không ai muốn người đồng đội kề vai sát cánh bên mình là một kẻ dị thường, lại càng không hy vọng đối phương trong khoảnh khắc sinh tử của bản thân, đối phương còn nói với mình rằng — đừng hỏi tôi xuất thân từ đâu, chỉ cần toàn tâm tin tưởng tôi thôi.”

Nếu như Hoắc Tây Châu không nói ra được xuất thân của Vong Cửu, độ tín nhiệm của bọn họ đối với Hoắc Tây Châu cũng sẽ giảm.

Cục diện bị đông cứng, Hoắc Tây Châu ngước mắt: “Anh không tin tôi? Các anh cảm thấy tôi liên hợp với người ngoài hại các anh?”

Sĩ quan Tăng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải, chỉ có điều tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Ngài cũng chưa từng nói rõ lai lịch của Cửu công tử với chúng tôi, vì tính mạng của các anh em, lão Tăng tôi cả gan thay mọi người hỏi một câu, có quá phận không?”

“Tôi là chủ nhân của mộ Tần Vương. Anh hỏi anh ta thì chẳng bằng hỏi luôn tôi, rốt cuộc tôi đã làm gì.” Rèm được xốc lên, người đàn ông bước vào có dáng người cao lớn, vẻ mặt tuấn tú, có vài phần giống với Hoắc Tây Châu.

“Anh bắt được bọn nó rồi?” Hoắc Tây Châu nhìn tay trái tay phải của Vong Cửu, mỗi tay xách một con chồn rất lớn, trên sống lưng của chúng có một lớp lông trắng, phần eo của một con còn đang nhỏ máu tí tách, hàng mày rậm của anh nhướng lên, ánh mắt phức tạp.

Hành hung ở trong doanh trướng, đây chính là kẻ khác loài ư? Nếu như anh đoán không sai, con chồn có vết thương vô cùng nổi bật trên eo kia chính là con vừa tiến vào doanh trướng của anh đã bị anh bắn cho một phát súng.

Vong Cửu gật đầu, ném hai con chồn đang hấp hối, con mắt nhằm hờ nửa sống nửa chết đến trước mặt đám người Hoắc Tây Châu, anh ta phủi lớp lông trên tay, nói: “Hai con Pikachu có ba bốn trăm năm đạo hành này bị Khôi thú kích thích, tưởng là chúng ta dẫn người lên núi để phá hủy nơi tu luyện của cả tộc chúng nó, cố ý đến đây giết người, muốn dọa chúng ta rời đi.”

Hoắc Tây Châu nhấc chân, dùng mũi giày lật con chồn nửa sống nửa chết lại, mũi chân chống lên cổ của một con trong đó, hơi dùng sức.

Nhưng mà, cảnh tượng đối phương mở miệng nói tiếng người liều mạng cầu xin tha thứ trong tưởng tượng không hề xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng chi chi yếu ớt phát ra ở dưới chân.

Khiến người nhìn đột nhiên cảm thấy nóng nảy, cảm giác hành động của Hoắc Tây Châu vô cùng xấu xa, bắt nạt động vật nhỏ bé, rõ ràng là thắng mà không cần dùng võ, ỷ mạnh hiếp yếu.

Đường đường là thống soái của quân đội nhân loại, tại sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.