[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1394: Chương 1394: Đạo hạnh ba bốn trăm năm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sĩ quan Tăng càng nghĩ càng thấy chẳng ra sao, nhưng lại sợ sệt trước uy áp của Hoắc Tây Châu, không dám lên tiếng cắt ngang. Tiếng kêu của con chồn kia càng lúc càng yếu ớt, cơn tức trong lòng anh ta dần dần bốc lên từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Thiếu soái, chờ một chút, khi chúng ta nhận định bọn nó chính là hung thủ thì cũng phải có chứng cứ. Tôi không tin hai con chồn này lại có năng lực mạnh đến vậy. Có lẽ là vị Cửu công tử này sợ ngài trách anh ta làm việc không đến nơi đến chốn, vì vậy trên đường đến đây, anh ta mới tạm thời bắt hai con vật ngốc đến đây báo cáo đấy.”

“Này, nghiệt súc, mày dám!” Vong Cửu quát lên một tiếng.

Sĩ quan Tăng thất thần trong nháy mắt, một lát sau anh ta mới biết mình đã làm gì, thế mà anh ta lại dám ôm lấy cái chân đang đạp lên con chồn kia của Hoắc Tây Châu, muốn cứu nó thoát khỏi bàn chân của anh.

“Tôi, sao tôi lại kỳ lạ như thế?” Sĩ quan Tăng lúng túng, ngồi thẳng dậy, nhìn mọi người với ánh mắt khó hiểu. Trên chiến trường giết địch, anh ta chưa bao giờ do dự, thế nhưng hiện tại sao anh ta lại cảm thấy thương tiếc cho một con Pikachu tà dị này chứ?

Thực sự vô cùng kỳ lạ.

“Anh bị tinh thần lực của nó mê hoặc, bị nó xúi giục chống đối tôi.” Vẻ mặt Hoắc Tây Châu rất bình tĩnh.

Anh nhìn ánh mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo của Sĩ quan Tăng nhờ ảnh hưởng của Vong Cửu, vỗ vỗ vai đối phương để an ủi, tỏ ý Sĩ quan Tăng không cần phải hoài nghi chính mình.

“Tôi… bị nó xúi giục ư?” Sĩ quan Tăng uốn đầu lưỡi, vẫn cảm thấy khó tin.

Hoắc Tây Châu liếc nhìn Vong Cửu, thấy Vong Cửu không quan tâm, anh mới lên tiếng giải thích: “Mộ Tần Vương nằm ở khu vực núi đồi hiểm trở, các dãy núi kéo dài mấy ngàn dặm, cây cối xanh um, rậm rạp, có rất nhiều báu vật hoang dã hàng trăm nghìn năm tuổi, sau khi đám động vật hoang dã như hươu bào, chồn ăn nhân sâm linh chi đại bổ, lại vô tình có được tạo hóa, thì có thể tu luyện thành người, điều này cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều cho dù chúng nó có lợi hại đến đâu cũng không biết được người ở thế giới này đã không còn là người chỉ biết dùng mấy loại vũ khí lạnh như đại đao, trường kiếm nữa rồi, vũ khí của nhân loại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tại sao tôi lại chắc chắn con này chính là yêu thú đã tấn công tôi ư, đó là vì eo của nó có vết đạn của tôi.

Khi Vong Cửu bắt nó đem tới đây, tôi nhìn thấy vết thương trên eo nó thì đã chắc chắn, chính là nó, không chạy thoát được đâu.”

“Nhưng thứ nhất, chúng nó cũng không giống như miêu tả trong sách, không thể đi đứng thẳng như chúng ta. Thứ hai, chúng nó cũng không có vóc người vạm vỡ như núi giống như Khôi, tôi thực sự không dám tin hai con thú này đã hút khô máu của hơn mười người anh em của chúng ta.” Sự bi thương bao trùm lời nói của Sĩ quan Tăng, không phải là anh ta không tin mà là không dám tin, cũng không thể tin.

Nhà họ Tô bọn họ hao phi bao nhiêu tâm lực và tài lực mới có thể bồi dưỡng ra lớp nhân tài về cả quân dụng và y học, thế nhưng chỉ trong một tối, tất cả đã vĩnh viễn dừng bước tại đây.

Chết… trong miệng của hai con Pikachu này.

Anh ta biết phải bàn giao với Tô nguyên soái thế nào đây?

Vong Cửu đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì bực bội. Anh ta hắng giọng, giọng điệu cũng không hung lắm nhưng ngôn từ lại vô cùng sắc bén.

“Nó có đạo hạnh ba bốn trăm năm đấy, anh cho rằng trong lúc đám súc vật này tu luyện, bọn chúng chỉ lớn tuổi thêm chứ không có thêm bản lĩnh à? Anh nhìn khe móng tay của bọn chúng đi, đó là gì? Vết máu đấy! Đều là máu của những anh em của anh đấy! Anh không tin bọn chúng giết người, vậy theo anh, là cái gì mới có sức thuyết phục? Anh nói đi.”

Cái gì mới có sức thuyết phục? Ánh mắt Sĩ quan Tăng dừng lại ở chỗ vết máu trên móng vuốt của hai con Pikachu một lát, nắm tay dần xiết chặt, mắt đỏ lên, cứng đầu cứng cổ quát lên với Hoắc Tây Châu: “Thứ tôi muốn là mạng của các anh em tôi. Không phải là một câu trả lời hợp lý. Nếu vị công tử mà ngài mới đến có năng lực mạnh như thế, vậy tại sao lúc trước lại không thể cứu những người này?”

“Ngài… Có phải ngài cố ý thiên vị Cửu công tử, không coi quân lính của nhà họ Tô chúng tôi là người đúng không?”

“To gan! Dám bất kính với thiếu soái!” Trong doanh trướng, một số quân lính của nhà họ Hoắc đi theo bọn họ bắt đầu nóng nảy, một binh lính quanh năm suốt tháng đi theo Trương Chuẩn trực tiếp ngăn trước người Hoắc Tây Châu, cầm súng dí vào sau gáy Sĩ quan Tăng, nói: “Lùi xuống cho tôi, không được phép vô lễ với Thiếu soái.”

Người của nhà họ Tô kiểu gì thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.