Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người sáng suốt đều nhìn ra, cái vụ thảm sát này chẳng liên quan gì đến Thiếu soái nhà bọn họ, cho dù có muốn hắt nước bẩn, cố tình nói Thiếu soái nhà bọn họ thiên vị Cửu công tử thì cũng phải tìm được lý do chính đáng rồi mới nói.
“Tôi không vô lễ, tôi chỉ suy đoán theo lẽ thường, Thiếu soái cũng chưa lên tiếng, cậu gấp cái gì chứ?”
“Ồ! Sĩ quan Tăng, anh bình tĩnh lại đi.” Từ phía sau, có người ôm lấy Sĩ quan Tăng đã bắt đầu nổi nóng: “Thiếu soái cũng vừa mới biết chuyện này, chắc chắn không liên quan đến ngài ấy. Về phần vị Cửu công tử này, tôi tin rằng, nếu như anh ta kịp đến để cứu người, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chắc chắn tình huống lúc đó rất xấu, vì muốn bắt hung thủ nên anh ta mới rời đi. Cửu công tử, ngài nói xem đúng không?”
Vong Cửu không nói câu nào, nhấc chân đi về phía thi thể, bước đi nặng nề.
Đúng thế, anh ta cũng đã từng sai lầm, lúc hạ cấm chế ở phụ cận doanh trướng, thực ra anh ta đã ngửi được mùi yêu thú nhàn nhạt, nhưng bởi vì đang bận rộn, đã đến bước cuối cùng của cấm chế, hơn nữa ngửi mùi vị này thì cũng chỉ là mấy con yêu thú nhỏ, không phải Khôi thú, chưa có năng lực hóa thành người, có lẽ không chống lại được súng của binh lính.
Vì vậy anh ta không men theo mùi vị truyền tới, không đi tìm bọn nó.
Trời sinh vạn vật có linh, người có thể lớn lên chính là giống loài được trời ưu ái. Những giống loài khác muốn tu luyện thành người, ngoại trừ có được tạo hóa, đạt được cơ hội, còn phải làm việc thiện, từ khi bắt đầu tu luyện không thể chủ động sát sinh.
Lúc đó, bản thân anh ta chủ quan là vì tận sâu trong tiềm thức anh ta vẫn cho rằng, tất cả những yêu thú đang tu luyện đều sợ trời khiển trách, không dám chủ động sát sinh, chứ đừng nói gì đến việc chủ động trêu chọc nhân loại.
Không ngờ… đã tạo thành cục diện khó có thể xử lý như hiện tại.
Thực ra, mức độ hung ác của hai con Pikachu có ba bốn trăm năm đạo hạnh này còn kém xa so với đám yêu vật mà anh ta nuôi dưỡng khi canh gác ở mộ Tần Vương lúc trước.
Trước đây, chắc chắn bọn chúng đã giết người.
Vong Cửu đến bên cạnh thi thể gần nhất, từ từ ngồi xuống, đưa tay che lên mắt người trẻ tuổi chết thảm trước mặt này.
Người trẻ tuổi này có vẻ ngoài trắng trẻo, ánh mắt vô cùng xinh đẹp lúc này lại trừng lớn mang theo sự hoảng sợ cực hạn, ánh sáng nơi đáy mắt đã tiêu tán từ lâu, chỉ còn lại sự tĩnh mịch tăm tối.
“Tôi xin lỗi.” Vong Cửu thấp giọng nói.
Hơn mười một sinh mạng sống động, trong một buổi chiều đều đã ra đi, Ngày hôm qua, bác sĩ nhỏ tên Vinh Sanh này còn cười đùa với anh ta, quan tâm hỏi anh ta học ở đâu, tại sao lại đi cùng đội ngũ của Hoắc Tây Châu đến vùng đất hoang vu này.
Lúc ấy bản thân anh ta còn trả lời với vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta cảm thấy ngoại trừ Tô Tinh Vãn và Hoắc Tây Châu, mình không cần phải giao tiếp nhiều với đám người phàm.
Nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy hối hận. Đúng thế, mặc dù anh ta chê đám người trẻ tuổi này ồn ào, thế nhưng anh ta cũng rất thưởng thức tinh thần phấn chấn, lạc quan lộ ra từ trên người bọn họ. Bọn họ kính yêu tổ quốc, trong lòng có đại nghĩa. Vì tương lai của quốc gia, bọn họ đã đặt gia đình của mình xuống, xông đến tiền tuyến, quên cả sống chết.
Anh ta hối hận sao bản thân không về sớm một chút, để có thể giúp những người trẻ tuổi này tránh được tai nạn lần này.
Ánh sáng vụn vặn rơi xuống từ khe hở ngón tay của Vong Cửu, lốm đốm, bao trùm trên mặt Vinh Sanh.
Gương mặt dữ tợn, hoảng sợ của Vinh Sanh trở nên bình thản, hai mắt nhắm nghiền lại.
Người ở chỗ này chứng kiến cảnh tượng yêu dị như thế, ánh mắt đều trở nên phức tạp.
Sĩ quan Tăng dùng sức giữ chặt người của mình, chạy đến trước mặt Cửu công tử, liếm đôi môi khô khốc, nói với giọng nịnh nọt: “Cửu, Cửu công tử, anh có cách đúng không? Anh có thể cứu được những đứa trẻ này đúng không?”
“Tăng Kim Xuyên, anh mau lui xuống cho ông đây. Đừng điên điên khùng khùng quấy rầy khách quý của Hoắc thiếu soái nữa.” Cánh tay phải của quân đội nhà họ Tô, Sĩ quan Hồ nhấc chân tiến vào, vung tay lên, cho người tiến lên khống chế Tăng Kim Xuyên.
Anh ta ở trong doanh trướng khác, nghe thấy tiếng ồn từ bên này, lập tức dẫn người đến nhìn xem có chuyện gì.
Không ngờ rằng, những hạt giống tốt mà bọn họ sàng lọc từ trong đội ra lại chết hết ở nơi này…
Nói không đau lòng là giả, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, mọi người đều biết là do con chồn yêu trong rừng rậm này hại người, Tăng Kim Xuyên gây chuyện như thế thì có tác dụng gì nữa?