Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay khi đám lính trói Tăng Kim Xuyên dẫn tới, Sĩ quan Hồ chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, đạp một cú vào đầu gối Tăng Kim Xuyên, khiến anh ta lảo đảo.
“Tỉnh táo lại cho tôi, chờ Thiếu soái làm chủ cho chúng ta. Nếu muốn báo thù cho các anh em thì cũng để lão Hồ tôi thêm phiền. Chúng ta đều nghe theo sự chỉ huy của Hoắc thiếu soái.”
Hoắc Tây Châu giơ tay lên: “Đừng đánh anh ta. Trong chuyện này anh ta không hề sai.”
Bọn họ cũng không sai, sai là đám yêu thú chết tiệt giết người bừa bãi.
“Cửu công tử, anh có cách để cứu bọn họ không?” Giọng nói của Hoắc Tây Châu cũng đắng chát.
Ở trong ấn tượng của anh, thực ra vẫn có cách khởi tử hồi sinh, nhưng tính mạng của nhiều người như vậy, cho dù vật kia có thể khởi tử hồi sinh cũng không chịu được áp lực này.
Anh hy vọng Vong Cửu có thể chỉ cho mọi người một con đường mới.
Vong Cửu nhắm mắt, nghi thức siêu độ vẫn tiếp tục.
Trước mặt mọi người, anh ta lần lượt ngồi xuống bên cạnh mười lăm thi thể, siêu độ cho từng anh linh chết oan.
Đợi đến khi giúp người cuối cùng nhắm mắt lại, Vong Cửu mới đứng dậy, nói với Hoắc Tây Châu: “Muốn giúp nhiều người khởi tử hồi sinh thì không có cách nào. Chuyện này là sai sót của tôi. Kẻ địch tiếp theo đây có lẽ còn hung ác hơn hai con chồn tinh này nhiều. Sức của một mình tôi không thể bảo vệ tất cả mọi người. Vì vậy…” Anh ta dừng lại, cười nhẹ với Hoắc Tây Châu: “Tôi sẽ vẽ cho mọi người một cái kết giới, chút nữa đừng ai bước ra ngoài. Một mình tôi sẽ đi.”
“Không được.” Hoắc Tây Châu từ chối vô cùng dứt khoát.
“Đã nói là cùng nhau chiến đấu, anh đừng muốn làm anh hùng một mình.”
“Đúng thế.” Sĩ quan Hồ suy nghĩ một lát cũng không đồng ý: “Lão phu không biết bản lĩnh của ngài mạnh đến mức nào, nhưng, người nhiều lực lượng mạnh, chúng tôi đến đây để bảo vệ mộ Tần Vương, tất nhiên không thể chùn bước tại đây được.”
“Nếu đối phương đã giết đến doanh trướng của chúng ta, không muốn bỏ qua cho chúng ta, chúng ta sẽ trực tiếp bố trí ứng chiến. Bọn trẻ cũng không thể chết uổng được.”
Bọn trẻ trong đội đang phẫn nộ không có chỗ phát tiết, mặc dù trận chiến này khó đánh, nhưng chỉ cần dẫn dắt ứng chiến cẩn thận, không phải không có hy vọng thắng.
Người ta thường nói, lòng người đoàn kết, thái sơn động.
Nói chi đến lòng quân.
Giữa đám đông đang kích động, lão Hồ chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức ý thức được, có lẽ nên biến sự bi phẫn của bọn trẻ thành động lực, đấu một trận với đám yêu vật trong rừng rậm sâu thẳm kia.
“Chuyện này…” Hoắc Tây Châu gật đầu với Vong Cửu: “Ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đi theo anh lên núi phản công, không cần trì hoãn thêm nữa. Anh nói cho chúng tôi biết những nơi cần tránh sau khi vào núi, còn cách phản công và bố trí quân sự thì tôi và lão Hồ sẽ sắp xếp.”
Ai giỏi phần nào thì phụ trách phần đó.
Mặc dù kiếp trước Vong Cửu cũng có kinh nghiệm đi lính rất phong phú, nhưng dù sao hắn cũng đã ở cõi bồng lai rất nhiều năm, không còn mẫn cảm với cục diện chiến tranh nữa. Hoắc Tây Châu cũng không hoàn toàn nắm chắc, nếu giao toàn bộ đội quân nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cho đối phương, đối phương có thể chắc thắng hay không.
Ánh mắt Vong Cửu dừng lại trên mặt Hoắc Tây Châu, im lặng trong chốc lát mới gật đầu, hai tay kết ấn trong hư không, pháp ấn màu vàng kim giống con côn trùng nhỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngưng tụ thành thực chất, bay đến cổ tay của đám người trong doanh trướng, chui vào trong: “Đây… đây là thuật pháp gì vậy?”, “Cái này có tác dụng gì?”.
Mọi người vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, giơ cổ tay lên, lật đi lật lại.
Nhưng khi vết ấn ký nhỏ này tiến vào trong cơ thể không đau cũng không ngứa, chỉ chốc lát đã biến mất không còn dấu vết… Giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, bọn họ cũng không biết nó đã chui đến nơi nào.
Có người can đảm gãi đầu, cười ngây ngô nhìn Vong Cửu, nghi ngờ hỏi: “Cửu công tử, anh hạ thứ này cho chúng tôi có thể cứu mạng đúng không? Có thể nói tác dụng của nó cho chúng tôi không?”
Văn hóa Trung Nguyên truyền thừa mấy ngàn năm, không phải người bình thường chưa từng nghe thấy các thuật pháp lợi hại, nhưng đều chỉ ở trong phim, chuyện xảy ra trên người mình thì lại không giống thế.
Bọn họ cảm thấy mới lạ, bỗng nhiên lại được cổ vũ tin tưởng. Vị Cửu công tử này nhìn có vẻ vô cùng lợi hại, e rằng thật sự có thể giúp bọn họ lên núi diệt yêu tà, báo huyết cừu cho các anh em, cam đoan bảo hộ bách tính bình an.
Vong Cửu bình tĩnh nói: “Được rồi, chỉ là một chút tài mọn, không đáng được sùng bái. Linh văn này được hóa thành từ tinh thần lực của tôi, có thể giúp mọi người ẩn giấu đi mùi vị của nhân loại, cho dù đám yêu ma kia nhìn thấy các anh cũng nghĩ các anh là người cùng giống loài. Tôi cũng sẽ hạ linh văn cho những người đang đứng canh gác ngoài kia, nếu mọi người không quan tâm đến chuyện sống chết, đồng ý đi theo tôi đánh người Nhật thì tôi cũng hy vọng mọi người có thể bình an xuống núi.”