Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng đó mẹ, con cũng rất tin tưởng chuyện này.” Trong mắt của Tô Tinh Vãn lóe lên niềm tin cứng cỏi: “Anh ấy không chỉ là anh hùng cái thế của một mình con.”
Kiếp này từ lúc cô sống lại trở về, đã thay đổi rất nhiều chuyện.
Hoắc Tây Châu không bị cô liên lụy mà bị tính kế.
Cô tin tưởng mỗi một lời hứa anh đã nói, cũng tin chắc, thời loạn cuối cùng sẽ kết thúc trong tay anh.
“Cô ấy...luôn xem anh là anh hùng trong lòng mình.” Vong Cửu buông rèm cửa xuống, giọng điệu thản nhiên, nhưng không che giấu cảm xúc của anh ta.
Anh ta có hơi khao khát.
Hoắc Tây Châu cong môi, nhưng lại không ngẩng đầu khỏi bàn sách, vẫn cùng Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng bàn bạc về việc bố trí binh lực không lâu sau đó, trên bản phác thảo công thủ lăng mộ Tần Vương do anh vẽ đơn giản.
Trương Chuẩn nghiêm túc lắng nghe, Trương Hành Lượng lại có chút thất thần.
“A Lượng, cậu thử nói xem, nguyên nhân tôi sắp xếp cho cậu ở đó.” Hoắc Tây Châu bình tĩnh chỉ vào một nơi, ra hiệu Trương Hành Lượng trả lời.
Trương Hành Lượng nhìn, đó là một cửa hang cách lối vào mộ Tần Vương ở hướng bốn giờ.
Chuyện này không khó để trả lời, Trương Hành Lượng nhìn chăm chú, ổn định lại tinh thần nói ra đáp án.
Cuối cùng, anh ta nói: “Mấy thứ này là khi trước anh đã dạy cho tôi, câu trả lời không tính là hoàn chỉnh, nếu suy nghĩ sai sót, mong thiếu tướng chỉ rõ.”
Hoắc Tây Châu khẽ ‘ừm’ một tiếng, không hề cổ vũ, lại tiếp tục chỉ vào hai nơi, để Trương Hành Lượng căn cứ vào binh lực của quân đội nhà họ Hoắc hiện có, bố trí sắp xếp.
Vấn đề lập tức trở nên khó khăn hơn, đây là muốn kiểm tra năng lực điều binh bố trận của mình. Trương Hành Lượng tập trung tinh thần, không dám có lệ nữa.
Vắt hết óc để trả lời vấn đề, trên trán anh ta cũng đã rịn mồ hôi.
Hoắc Tây Châu nâng mắt thản nhiên nhìn Trương Hành Lượng: “Nếu làm theo cách của cậu, sợ là cả đời này cũng không ăn được cơm Vãn Vãn nấu.”
“Thiếu tướng!” Gương mặt Trương Hành Lượng đỏ bừng, trái tim như bị nước đá thấm ướt: “Chỗ nào tôi bố trí không thỏa đáng, anh hãy nói cho tôi biết. Nhưng tôi không muốn hại chết anh em của mình.”
Hoắc Tây Châu bình tĩnh, chỉ ra vài chỗ sơ hở rõ ràng cho Trương Hành Lượng thấy, thông qua bản đồ phác thảo thể hiện.
Trương Hành Lượng nhìn rồi lại nhìn, so sánh bố trí của hai người một lúc, cúi đầu với vẻ phục tùng: “Xin lỗi, thiếu tướng, là tôi sơ sót.”
“Tôi đã từng nói, không cho phép phân tâm, không cho phép xảy ra sai lầm. Nếu cậu còn thất thần vì những thứ không thuộc về mình, lần này tuy tôi vẫn đưa cậu theo bên người, nhưng sẽ không cho cậu dẫn đội. Tính mạng của các anh em không thể chậm trễ, thứ tôi muốn là hoàn toàn trung thành, không phải là nơi để cậu khoe khoang mưu lợi.”
Khi Hoắc Tây Châu nói câu này, trên gương mặt không chút phẫn nộ, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Hành Lượng.
Trái tim Trương Hành Lượng co rút.
“Thiếu tướng, tôi...” Trương Hành Lượng muốn giải thích cho hành vi của mình, Hoắc Tây Châu lại giơ tay ngăn cản anh ta.
“Chờ sau khi trở về, tôi sẽ nhờ Vãn Vãn thu xếp hôn sự giúp cậu.”
“Nhưng mà tôi...tôi không muốn kết hôn chút nào...tôi, tôi không có cô gái mình thích.” Bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, Trương Hành Lượng chậm rãi hít thở, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Tây Châu.
Tròng mắt Hoắc Tây Châu tĩnh lặng như nước: “Vợ con giường lò, cậu cũng nên có gia đình nhỏ thuộc về mình. Không chỉ cậu, tôi cũng sẽ nhờ người làm mai cho các anh em khác, bây giờ cậu không cần từ chối tôi.”
“Được rồi, A Lượng, thiếu tướng của chúng ta thật sự rất quan tâm cậu. Cậu mau cám ơn thiếu tướng đi.” Trương Chuẩn kéo tay áo Trương Hành Lượng, nhắc nhở Trương Hành Lượng đừng đi quá giới hạn, ép thiếu tướng nóng nảy.
Thiếu tướng đâu phải muốn tìm người yêu cho A Lượng, đây là muốn cảnh cáo A Lượng đừng đặt tâm tư lên người thiếu phu nhân.
Một kẻ thô lỗ như mình cũng nghe hiểu, không lý nào A Lượng giống con bò đực kia, hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của thiếu tướng.
Hành động của Trương Chuẩn như một chén nước lạnh, tưới quanh đầu dập tắt tâm tư muốn tranh cãi với Hoắc Tây Châu của Trương Hành Lượng.
“Vâng...cám ơn thiếu tướng, đã suy nghĩ cho tôi như vậy.” Trương Hành Lượng cúi đầu nói.
“Được, không có việc gì nữa, mọi người đi xuống nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta sẽ rời đi đúng giờ.”
“Vâng.” Trương Chuẩn và Trương Hành Lễ làm lễ quân đội với Hoắc Tây Châu, cùng nhau ra khỏi thư phòng.
Chờ sau khi hai người đi, đầu ngón tay của Hoắc Tây Châu khẽ gõ lên bàn, gọi Vong Cửu qua đó.
“Anh qua đây xem thử, phương án nào tốt hơn.”
Vong Cửu không nhanh không chậm đi đến trước bàn, hơi khom người, đặt vài tấm sơ đồ bố trí phòng thủ mà Hoắc Tây Châu vẽ đơn giản thành hàng ngang.