[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1375: Chương 1375: Phương pháp chống địch (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tôi...chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, bảo vệ thiếu tướng bình an trở về!” Trương Hành Lượng hăng hái, ừng ực uống hết chén canh vẫn còn bốc hơi nóng hổi, chóp mũi cũng rịn mồ hôi.

“...” Trương Chuẩn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trương Hành Lượng, vốn muốn nhắc nhở A Lượng khắc chế một chút, nhưng thấy sắc mặt thiếu tướng bình tĩnh, anh ấy chỉ đành hậm hực thu lại suy nghĩ, bưng chén canh thổi vài hơi, rồi cũng uống hết.

“Phu nhân đã gửi gắm, tôi và A Lượng không dám quên. Xin cô yên tâm.” Trương Chuẩn lau miệng.

Mùi vị nước canh cực kì tươi ngon, so với đồ ăn khi trước nếm thử ở Tương Các, tay nghề không chỉ tốt hơn một chút thôi đâu.

Để có thể được ăn đồ nóng hổi do phu nhân thiếu tướng nấu, họ nhất định phải cố gắng hết sức, đảm bảo chuyến này bản thân và thiếu tướng có thể trở về nguyên vẹn.

“Mọi người ăn cơm đi, chờ mọi người trở về, tôi sẽ lại xuống bếp nấu cho mọi người.” Tô Tinh Vãn ngồi về chỗ của mình.

Người một bàn không còn nói về chủ đề nhà họ Thẩm nữa, sau bữa cơm, Hoắc Tây Châu đưa nhóm người Vong Cửu đến thư phòng, muốn bàn bạc về một số việc bố trí.

Tô Tinh Vãn và Tô Ngưng ôm Bình An đi dạo trong viện nhỏ, ngoài viện nhỏ có một nhóm quân cảnh vệ nhà họ Hoắc súng vác vai đạn lên nòng đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.

Tô Ngưng cau mày, quay đầu nhìn gương mặt nghiêng quá ung dung bình tĩnh của Tô Tinh Vãn. Do dự một lúc, vẫn nói ra tiếng lòng của mình: “Vãn Nhi, chuyện giết người không thể để con làm. Nếu Thẩm Thuận Côn còn quấn lấy con không buông, mẹ sẽ bảo ba con đích thân ra mặt, cắt đứt căn cơ nhà họ Thẩm. Khi đó nhà họ Thẩm ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không quấy rầy con nữa.”

Con gái cưng của bà ấy hai tay không thể dính máu tươi, chuyện của Thẩm Thuận Côn, cứ giao cho bà và ông Tô xử lý thôi.

Tô Tinh Vãn nhìn vào mắt Tô Ngưng, lộ vẻ nghi ngờ: “Khiến cậu ta biến mất trước mặt con, không phải là giết cậu ta. Con không phải Tiền Vũ Đình vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Mẹ cứ yên tâm, con chỉ muốn tự bảo vệ mình. Nếu cậu ta còn đeo bám, con sẽ ngáng chân cậu ta, để cậu ta không quấn lấy con nữa.”

Thực ra đối phó với Thẩm Thuận Côn không cần dùng dao, chỉ những cách như khiến anh ta ngu ngốc, dị ứng, không lên được và tiêu chảy thôi, cũng đủ cho Thẩm Thuận Côn mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, không nhảy nhót được nữa.

Có điều mấy thứ này không lên nổi mặt bàn, cô ngại không nói thẳng trên bàn cơm.

“Đã khiến mẹ phải lo lắng rồi. Con thật sự có thể giải quyết cậu ta, mẹ không cần lo cho an nguy của con.” Tô Tinh Vãn an ủi ngược lại Tô Ngưng.

“Vậy...yên tĩnh quan sát biến động thôi, cứ xem tạo hóa của nhà họ Thẩm. Nếu còn làm người khác ghê tởm, chúng ta phản kích cũng là bị ép bất đắc dĩ.” Tô Ngưng thở dài, đau đầu xoa mi tâm.

Thực ra chuyện này bà ấy có thế dứt khoát một chút, trực tiếp bảo người ta xử lý Thẩm Thuận Côn.

Nhưng ở vị trí hiệu trưởng, đối mặt với thân phận từng là sinh viên trường của Thẩm Thuận Côn và Trần Gia Di, bà ấy không thể không suy xét nhiều hơn khi ra quyết định.

Lương tri là một chuyện, thể diện hình tượng của trường học lại là một chuyện khác, hơn nữa bây giờ bồi dưỡng một sinh viên đại học rất hiếm có, bà ấy không thể không cân nhắc nhiều mặt, tạo cơ hội cho sinh viên phạm lỗi, chỉ mong những đứa trẻ kia có thể lạc đường biết quay lại.

“Vâng.” Tô Tinh Vãn trả lời dứt khoát, nghiêm túc nói: “Chỉ cần không trêu chọc con, con sẽ không ra tay.”

“Mẹ biết con là đứa nhỏ biết chừng mực.” Tô Ngưng gật đầu.

“Được rồi, mẹ ơi, bên ngoài gió lớn, chúng ta trở về thôi. Tuy ngày mai con không tiễn nhóm Tây Châu, sợ mình nhịn không được sẽ giữ anh ấy lại. Nhưng tối nay con muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Lần này họ đi, không biết bao lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, con thật sự hi vọng mình có thể cùng anh ấy đến tiền tuyến, nhưng mà, con đi sẽ tăng thêm nguy hiểm cho anh ấy. Làm vợ lính, thật sự quá khó chịu.”

“Ai nói không phải chứ. Chúng ta quay về thôi, thực ra mẹ cũng muốn tìm cơ hội, trở về thăm ba con.” Tô Ngưng thổn thức.

Làm người lính, phải tuân thủ nghiêm ngặt quân lệnh.

Làm vợ lính, họ phải hiểu cho người lính, giúp họ bảo vệ nhà cửa, xử lý việc nhà.

Vãn Nhi như vậy, bà ấy cũng vậy. Chia xa rồi đoàn tụ nhiều năm như thế, cả nhà đoàn tụ mà ông Tô hứa với bà ấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể là một lời cầu nguyện.

Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, sự kiên trì gìn giữ này là xứng đáng.

“Tây Châu không giống ba con, thằng bé nhất định có thể phá tan phân tranh thời loạn, để mọi người có thể đoàn tụ cùng người thân.”

Tô Ngưng rất có lòng tin với Hoắc Tây Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.