Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có thịt kho tàu, cá rô thối Hoàng Sơn, thịt viên kho, gà hầm bạch quả, canh cá bạc Thái Hồ, thịt gà nướng, chuông chiên khô,...
Hầu hết đều do Tô Tinh Vãn làm, Tô Ngưng ở bên cạnh chỉ bảo, nếm thử.
Mục đích cô làm những món ăn này là để tập duyệt chia tay Hoắc Tây Châu và những tướng sĩ đó.
Khi cô nghĩ đến đám người Vong Cửu và Trương Chuẩn, Trương Hành Lượng,... Vẫn đang bôn ba ở bên ngoài, chưa biết khi nào trở về.
Tô Tinh Vãn hỏi Hoắc Tây Châu: “Hay là phái người để họ về trước?”
Vào buổi chiều Tây Châu đã nói chuyện của nhà họ Thẩm và nhà họ Trần đã giải quyết hơn một nửa, mà thế lực của người Nhật theo Vân Kỳ và Kotsuki Soutai sa lưới bị trừ tận gốc, đã không còn người nào có thể đe dọa đến sự an toàn của sinh viên An Ngự.
Vậy đám người cậu Lượng có thể trở về sớm để phục lệnh rồi nhỉ…
“Anh biết tấm lòng của em đối với mọi người.” Hoắc Tây Châu chu đáo múc một bát canh xương sườn, củ từ làm ấm bụng cho Tô Tinh Vãn, anh giải thích: “Họ có nhiệm vụ, chưa hoàn thành nhiệm vụ mà trở về phục lệnh, không thể ăn được cơm đâu. Chúng ta ăn trước, anh sẽ sai người chuẩn bị thức ăn ngon cho họ, sẽ không bạc đãi họ.”
“Chẹp, ai nói chúng tôi không ăn được cơm. Vãn nhi nấu món gì ngon cho chúng tôi vậy?”
Quả thật là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Tiếng cười trầm thấp truyền tới từ cửa, thành công cắt ngang hành động dỗ Tô Tinh Vãn ăn bữa tối trước của Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu khẽ mím môi, nhìn người nào đó nở nụ cười rạng rỡ.
“Chuyện xử lý thế nào rồi? Liệu hai nhà đó sẽ có tâm tư nữa không?”
Vong Cửu nhớ lại cảnh tượng ban nãy nhìn thấy, không chút che đậy sự chán ghét.
“Anh dự đoán không sai, nhà họ Thẩm quả thật muốn trả đũa. Thẩm Thuận Côn khóc rống lên trước mặt ba vợ cậu ta, nói trường học khinh thường nhục nhã Trần Gia Di, khiến Trần Gia Di tức giận bỏ đi. Bây giờ cậu ta rất hối hận, khi đó không chịu giữ người lại, ở bên cạnh Trần Gia Di.”
“Nhà họ Trần có bị thuyết phục không?” Hoắc Tây Châu rất quan tâm chuyện này.
“Ngại người của chúng ta có mặt ở hiện trường, nhà họ Trần không hề bày tỏ thái độ đối với lời nói của Thẩm Thuận Côn.” Vong Cửu rủ mắt, cẩn thận nghĩ lại, trầm giọng nói: “Trong lòng nhà họ Trần nghi ngờ, nhưng bọn họ không dám gây phiền phức cho phía An Ngự. Hơn nữa hôm qua nhà họ Thẩm không muốn nhận thi thể của Trần Gia Di về, thật sự đã làm trái tim nhà họ Trần rét lạnh. Bây giờ hai nhà đó đang ngồi ở sảnh lớn trong biệt nhà họ Thẩm với vẻ ngăn cách, bầu không khí ngượng ngập. Tôi đưa chút đồ cho mỗi người bọn họ, rồi đưa người về trước. Nếu hai gia đình tự mình phá băng, muốn bàn tính đối phó An Ngự, phía tôi sẽ biết ngay lập tức. Anh không cần lo chuyện này.”
“Thẩm Thuận Côn đầu trâu mặt ngựa, làm việc đáng khinh, tôi hi vọng người nhà họ Trần có thể biết được bộ mặt thật của cậu ta, đừng bị che giấu mới được.” Tô Tinh Vãn cẩn thận lắng nghe trên bàn cơm, nghĩ đến chuyện Thẩm Thuận Côn đã từng quấn lấy mình làm chuyện ghê tởm, nhất thời buông đũa, không còn khẩu vị.”
“Bỏ đi, mọi người đừng nói chuyện này nữa. Vãn Nhi con đừng để ý, mẹ sẽ xử lý nhà họ Thẩm, tuyệt đối không để Thẩm Thuận Côn làm phiền con trong trường nữa đâu.” Tô Ngưng vỗ mu bàn tay Tô Tinh Vãn, nháy mắt ra hiệu với Vong Cửu đang khoanh tay, cuộn chân lại dựa vào cánh cửa.
Vong Cửu lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng nhất thời có chút rầu rĩ.
Anh ta đi đến trước bàn ăn, áy náy nói với Tô Tinh Vãn: “Vãn Nhi, tôi không cố ý muốn nói đến Thẩm Thuận Côn, cô có thể giận tôi, nhưng đừng tức tối không ăn cơm. Mấy món này đều do mọi người nấu cho tôi, tôi nhất định sẽ ăn hết.”
“Tôi không giận.” Tô Tinh Vãn giơ tay chỉ vào vị trí đối diện, ý bảo Vong Cửu ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi Vong Cửu ngồi vào chỗ, Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng cũng ngồi vào vị trí bên dưới Hoắc Tây Châu. Mấy người bọn họ toàn bộ đều ngồi vào vị trí xung quanh bàn ăn hình chữ nhật.
Tô Tinh Vãn đứng dậy múc cho mỗi người một chén canh, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy quả thật Thẩm Thuận Côn là người đàn ông đáng ghét nhất tự cho là đúng nhất mà tôi từng gặp, nhưng cậu ta và tôi chỉ là bạn cùng trường, không có quan hệ gì khác. Mọi người không cần phải cẩn thận, trong mắt tôi, cậu ta chẳng là cái thá gì cả. Bất kể sau này cậu ta còn ở An Ngự hay không, tôi cũng chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái. Nếu cậu ta còn không biết điều, uy hiếp đến cuộc sống của tôi, tôi cũng có cách, khiến cậu ta mãi mãi biến mất trước mặt tôi.”
Đưa chén canh sườn cuối cùng cho Vong Cửu, Tô Tinh Vãn mỉm cười gian xảo, tự tin nói: “Nói thế nào tôi cũng biết kiến thức y học, còn có bản lĩnh đã từng học cùng anh một khoảng thời gian. Thầy hay trò giỏi, muốn ngược đãi Thẩm Thuận Côn hoàn toàn không thành vấn đề. Mọi người mau nếm thử tay nghề của tôi và mẹ tôi đi, ngày mai tôi sẽ không tiễn mọi người, lần này ra trận, chúng tôi chờ mọi người toàn thắng trở về.”