Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu là bản thân ở kiếp trước, chắc chắn cô sẽ vô cùng trân trọng thời gian ở bên người yêu của mình.
Dù nửa bước cũng không muốn rời xa chồng của mình.
Nhưng kiếp này cô đã hiểu ra, một tình yêu đẹp là giúp đỡ, tác thành cho cuộc sống của nửa kia.
Hoắc Tây Châu là con trai của Hoắc Đình, trên người chảy dòng máu kiêu hãnh của người nhà họ Hoắc.
Anh phải bảo vệ đất nước và thế giới, nếu như quyến luyến tình cảm nam nữ, chỉ muốn ở cùng vợ con, buông bỏ trách nhiệm trên vai.
Đó là cô không làm tròn bổn phận của người vợ.
“Chỉ là anh mệt rồi, không phải là vì em mà làm bản thân thiệt thòi. Anh cũng muốn sau khi dẹp yên mọi chuyện, có thể cùng người mình yêu đi đo mảnh đất mà hai thế hệ nhà họ Hoắc bọn anh bảo vệ. Như vậy không thiệt thòi, anh cũng không cảm thấy như vậy là chôn vùi bản thân.”
“Vãn Vãn, em đừng nghĩ nhiều, cẩn thận chăm sóc bản thân, chờ anh trở về.” Hoắc Tây Châu nâng mặt Tô Tinh Vãn lên,
một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lướt nhanh trên trán của Tô Tinh Vãn.
Hàng lông mi dài của Tô Tinh Vãn run run, cô từ từ nhắm mắt lại.
Sự vỗ về của Hoắc Tây Châu có hiệu quả làm phai nhạt sự lo lắng trong lòng cô. Bây giờ Tô Tinh Vãn tha thiết nghĩ, đến khi Hoắc Tây Châu thắng lợi trở về, cô phải dạy cho Bình An gọi tiếng “ba” rõ ràng.
“Em ở trong nhà cũng sẽ cầu xin Thần Phật phù hộ cho anh. Anh đừng phô trương thanh thế và lơ là. Thời gian ở bên nhau ngắn ngủi như vậy, sắp phải chia xa rồi. Càng phải rời xa, nước mắt của em càng tuôn rơi.”
Hoắc Tây Châu nói: “Vãn Vãn, anh không muốn thấy em buồn.”
“Em không.” Tô Tinh Vãn nhắm mắt, cô đặt hai tay lên bộ ngực rắn chắc của Hoắc Tây Châu, cố gắng bình tĩnh lại.
“Anh để em yên tĩnh một chút, lòng em đang rất rối bời và hoảng sợ. Rõ ràng biết là các anh sẽ nhanh chóng trở về, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng em vẫn thấy không yên tâm.”
“Mặc dù ba của em có thể trợ giúp anh, nhưng em mong rằng anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, mọi thứ có thể kết thúc sớm.”
“Được, anh hứa.”
“Sự thanh bình mà em mong chờ, anh sẽ xây dựng cho em.” Hoắc Tây Châu đỡ vai của Tô Tinh Vãn, lặng lẽ xua tan nỗi buồn với cô.
Tô Tinh Vãn hoà hoãn lại một lát, cô đứng dậy đi dép: “Giờ em đi tìm mẹ, hôm nay sẽ gọi cho ba xác định chuyện này. Đến lúc đó các anh thảo luận thế nào, các anh tự thảo luận.”
Tô Tinh Vãn nhanh nhẹn đi lên tầng, chiếc váy đung đưa thoáng qua bên góc cầu thang, hình bóng biến mất trong ánh mắt lưu luyến của Hoắc Tây Châu.
Mấy phút sau, Tô Ngưng nhẹ nhàng, từ từ bước xuống tầng.
Bà ấy không vội gọi điện thoại mà là đi đến bên cạnh Hoắc Tây Châu, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Tây Châu à, Vãn nhi đã nói ý kiến của mẹ và nó với con rồi, cũng đã nói với mẹ con đồng ý với quyết định đó, mẹ rất hài lòng. Bởi vì mẹ và ba vợ của con rất mong lần này con có thể đuổi được người Nhật ra khỏi vùng Trung Nguyên, nếu như có thể giúp đỡ được chút gì đó, bọn mẹ sẽ rất vui. Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ mẹ sẽ đến văn phòng máy điện báo gửi điện báo cho ông Tô để ông ấy gửi lực lượng chính ưu tú nhất phù hợp với sự quản lý của con, đến lúc đó sẽ lấy mệnh lệnh của con làm chuẩn. Cũng mong con có thể đến một cách an toàn, đừng làm tổn thất quá nhiều tính mạng của binh lính, tuổi của họ cũng không lớn, còn có quãng đường dài phía trước phải đi.”
Trong bộ phận và đội ngũ ưu tú nhất của nhà họ Tô, có rất nhiều đứa trẻ mới ngoài hai mươi.
Hầu hết những chàng trai đó đều giỏi văn võ nhưng lại vì lợi ích của đất nước mà đi lính, sau khi tôi luyện, chịu đựng đủ trên chiến trường, mới từng bước đi đến vị trí bây giờ.
Hao hụt một người, ông Tô và bà ấy sẽ rất đau lòng.
Nếu có thể đưa binh lính trở về mà không bị tổn thất người nào, bà ấy và ông Tô sẽ rất biết ơn Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu hứa: “Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử bình đẳng, coi họ như anh em của mình.”
Trên chiến trường, những người này đều là anh em của anh, đều là sự tồn tại mà anh sẵn sàng giúp đỡ và nhờ cậy bằng tính mạng.
Các anh em đối xử với anh như sinh mạng, anh cũng có thể chăm sóc họ.
“Vậy mẹ thay những đứa trẻ đó cảm ơn con.” Tô Ngưng khẽ gật đầu với Hoắc Tây Hoắc.
Hoắc Tây Châu cũng không nói nhiều lời, anh chọn một vài người dũng mãnh, có năng lực chiến đấu để họ bảo vệ Tô Ngưng đến văn phòng hiệu trưởng để gửi điện báo.
Đến chạng vạng tối, ráng chiều mờ ảo trên bầu trời, màu đỏ nhàn nhạt làm nhòe cả bầu trời thành một bức tranh say đắm lòng người.
Trên bàn đá cẩm thạch hình chữ nhật bày đầy ắp các món ăn khiến ngón trỏ rục rịch.