[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1372: Chương 1372: Tập duyệt chia tay (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Tây Châu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vong Cửu, không nói gì.

“Được rồi, anh có thể đi rồi.” Vong Cửu tiện tay búng một cái, mở ra kết giới vô hình.

Hoắc Tây Châu đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Phiền anh để mắt đến chuyện của nhà họ Thẩm và nhà họ Trần một chút. Nhà họ Thẩm và nhà họ Trần bằng mặt không bằng lòng, sau khi chúng ta rời đi, vẫn còn dây dưa với An Ngự, chúng ta vẫn còn một ngày để xử lý.”

“Đương nhiên, tôi đã để đồ trên người của người nhà họ Trần, nếu họ hợp mưu với nhà họ Thẩm, nếu không thể làm sáng tỏ với đám người Vãn nhi, tôi sẽ khiến cho gia tộc của họ biến mất.” Vong Cửu chậm chạp chỉnh lại cổ áo của mình, Hoắc Tây Châu không nhắc đến chuyện này, anh ta cũng sẽ vì sự an nguy của Vãn nhi mà sắp xếp thỏa đáng mọi thứ.

“Làm phiền anh.”

Hoắc Tây Châu gật đầu với Vong Cửu, anh rời khỏi mật thất.

Bên ngoài phòng.

Khi nhìn thấy Hoắc Tây Châu sải bước ra khỏi cửa.

Trương Hành Lượng tiến lên nghênh đón: “Thiếu tướng.”

“Ừ.” Hoắc Tây Châu hờ hững đáp, anh cũng quay đầu nhìn Trương Hành Lượng: “Nếu cậu muốn theo tôi đi đến mộ Tần Vương, vậy thì đi thôi.”

“Cái gì…? Anh không để tôi về nhà họ Hoắc nữa ư?” Đôi mắt của Trương Hành Lượng bỗng sáng lên.

“Ừ, lần này không được phạm sai lầm.”

Trương Hành Lượng rất vui, quét đi sự phiền muộn đang tích lũy trong lòng, lại có vẻ mặt rạng rỡ trên gương mặt khôi ngô.

Anh ta nghỉ, nghiêm, giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội với Hoắc Tây Châu: “Vâng! Trưởng quan.”

“Tôi đưa người trở về trước, cậu dẫn theo một đội nhỏ đi giúp đỡ Trương Chuẩn, xem xem nhà họ Thẩm có động tĩnh đặc biệt nào không? Nếu có tình hình gì xảy ra, phải trình báo đúng sự thật.”

“Vâng, Trưởng quan!”

Trương Hành Lượng chọn một đội nhỏ đã theo anh ta từ lúc đầu, rời khỏi tầm mắt của Hoắc Tây Châu.

Hoắc Tây Châu híp mắt, đưa những người khác trở lại chỗ ở của Tô Ngưng.

Lúc này, Tô Ngưng đã đưa Bình An đi ngủ trưa, Tô Tinh Vãn dựa vào ghế sofa trong phòng khách, cô hơi buồn ngủ lật xem một tác phẩm kinh điển về y khoa.

“Sao em lại không ngủ trưa một lát?” Hoắc Tây Châu cởi áo khoác ra, đưa cho phó quan, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Tinh Vãn, ngón giữa và ngón trỏ đeo găng tay trắng hợp lại, ấn vào vị trí huyệt thái dương của Tô Tinh Vãn và xoa nhẹ nhàng.

Lúc bàn tay của Hoắc Tây Châu đưa tới, cơn buồn ngủ của Tô Tinh Vãn đã bay đi mất, cô ngáp một cái, ngồi thẳng người lên: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Sao? Em nói đi.”

Hoắc Tây Châu cười dịu dàng, dáng vẻ đột nhiên nghiêm túc của Tô Tinh Vãn làm anh cười.

Diệp Thanh Thủy vỗ vào chỗ ngồi bên tay trái của mình: “Anh ngồi xuống đây, em nói với anh.”

Hoắc Tây Châu ngồi xuống, càng ngày anh càng cảm thấy dáng vẻ ấp úng của Tô Tinh Vãn vô cùng đáng yêu.

Lòng anh thầm nghĩ chắc là bởi vì xa nhau nên cô u sầu. Vậy nên lúc ngồi xuống, anh nhẹ nhàng nắm tay Tô Tinh Vãn, giọng nói rất nhẹ nhàng, anh hứa: “Lần này anh đi sẽ nhanh chóng trở về, sẽ không để em chờ ở nhà quá lâu. Đừng lo lắng cho anh.”

Tô Tinh Vãn chớp mắt: “Ba bằng lòng giúp đỡ, có thể để Tô gia quân đi cùng người của anh không?”

Người đông nhiều sức mạnh, đi sớm về sớm. Đây là mong muốn của cô.

Ánh mắt của Hoắc Tây Châu ngừng lại, anh muốn hỏi Tô Tinh Vãn có phải cô đã nói với mẹ vợ chuyện họ sắp đi đến mộ Tần Vương không?

Đột nhiên anh lại nghĩ đến lúc mình và Vong Cửu bàn bạc chuyện này vốn dĩ không tránh né mẹ con Tô Tinh Vãn.

Anh nhận lời gật đầu: “Tô gia quân có thể theo sau, nhưng mà sự việc trong giai đoạn đầu khá cấp bách, bọn anh không thể ở đây chờ người của ba vợ đến tập trung đông đủ.”

“Chỉ có thể làm phiền họ, khi bọn anh giao chiến với người Nhật, họ sẽ bọc đánh người Nhật từ đằng sau, cùng bọn anh giáp công trong ngoài với người Nhật.”

“Vâng, em sẽ nói với mẹ, để mẹ gọi cho ba sớm hơn. Để ông ấy cử người đi thu xếp, để nội ứng ngoại hợp với các anh.”

Tô Tinh Vãn giải quyết xong việc lớn trong lòng, tâm trạng cực kỳ thoải mái và thư thái. Tô Tinh Vãn nở nụ cười nhìn Hoắc Tây Châu, cô ngả vào lòng anh.

Hoắc Tây Châu vuốt ve mái tóc mềm mại, đen bóng của Tô Tinh Vãn, trong lòng thầm than thở.

Trước khi gặp được Tô Tinh Vãn, anh hoàn toàn không sợ sống chết.

Sau khi gặp Tô Tinh Vãn, anh lại trở nên không muốn rời xa chốn nhân gian.

“Vãn Vãn, đến khi Bình An lớn hơn một chút, anh sẽ đưa mẹ con em đi du lịch, cùng nhau đi khắp non sông, hiểu thêm đất nước con người của vùng đất Trung Nguyên. Sau đó tìm một chỗ mà mẹ con em thích và ở lại, không quan tâm đến chuyện của người khác nữa, cả nhà cùng nhau sống yên ổn.”

“Không, anh đừng hy sinh bản thân vì mẹ con em.”

Tô Tinh Vãn không muốn hạn chế tương lai của Hoắc Tây Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.