Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hi vọng Vong Cửu nói đúng, Tô Vận Cẩm đã hoàn toàn tàn phế, sẽ không thể gây chuyện được. Nếu không, anh sẽ nhúng tay chặt đứt sai lầm này.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lí tốt.” Vong Cửu nghe được tiếng lòng Hoắc Tây Châu thì vừa bực mình vừa buồn cười. Anh hoàn toàn chẳng hề tin vào năng lực của anh ta, cho rằng anh ta sẽ mắc sai lầm.
Ha ha, vậy anh ta sẽ bóp chết ý định của anh từ trong trứng nước, để Hoắc Tây Châu học được một bài học. Những kẻ từng nghi ngờ năng lực của Vong Cửu anh ta đều đã chết.
Bầu không khí bên trong mật thất quá ngột ngạt, Hoắc Tây Châu cảm thấy mình đã ra ngoài quá lâu nên giơ tay xem đồng hồ, nói: “Nếu anh muốn chơi Tiền Vũ Đình và bọn người Nhật kia thì nơi đây sẽ là sân chơi. Tôi về trước.”
Bây giờ đã bắt đầu đếm ngược thời gian, mỗi một phút anh chẳng muốn xa hai mẹ con Vãn Vãn chút nào. Nếu không có chuyện gây chậm trễ thì anh đã không mất thời gian nói chuyện với Vong Cửu ở đây, còn ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.
“Khoan đã, anh để bọn họ ra ngoài trước, tôi có lời muốn.” Vong Cửu gọi Hoắc Tây Châu lại.
“Thiếu tướng, tôi ở lại.” Trương Hành Lượng siết chặt thứ vũ khí lạnh trên thắt lưng, cảnh giác nhìn Vong Cửu.
Lai lịch lẫn thực lực của Vong Cửu khiến lòng người khiếp sợ, làm cấp dưới, anh ta không yên tâm khi để Thiếu tướng ở một mình với Vong Cửu.
“Ra ngoài. Khi nào có mệnh lệnh của tôi thì vào.” Hoắc Tây Châu phất tay, để mọi người ở đây đi theo Trương Hành Lượng ra đứng trước cửa.
Đây không phải ngày đầu tiên anh lĩnh giáo thực lực của Vong Cửu, nếu tên này bất chấp hậu quả giết anh thì đã không để sống anh đến bây giờ.
Anh tự vấn lòng rằng bản thân vẫn hiểu tính kiêu ngạo của Vong Cửu, người này thật lòng có chuyện muốn nói cho anh nghe.
“... Dạ.” Trương Hành Lượng không cam lòng mà dẫn đoàn người ra ngoài, anh ta đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
“Hửm? Anh nói đi.” Hoắc Tây Châu vừa nhìn Vong Cửu vừa tìm một chỗ để ngồi.
Vong Cửu sải bước đến bên cạnh Hoắc Tây Châu, tiện tay tạo ra một kết giới.
“Trương Hành Lượng có gì đó là lạ.”
Hoắc Tây Châu nín thở, nhìn chằm chằm Vong Cửu ra vẻ thần bí, anh ta vẫn chưa nói hết câu.
Gân xanh trên trán anh hơi giật: “Chỉ thế này?”
Anh biết cậu Lượng của hiện tại có gì đó bất ổn, nom có chuyện giấu giếm nhưng cụ thể là gì đây?
“Nếu anh biết rõ tình hình của cậu ấy thì xin nói.”
“... Mệnh cách cậu ta vốn có là một đường thẳng nhưng vừa rồi tôi tính thử thì lại không thấy được vận mệnh tương lai của cậu ta. Có người đã đổi mạng hoặc cậu ta đã gặp cơ duyên mà anh và tôi không hay, mà chính nó đã ảnh hưởng đến đường tương lai của cậu ta.”
“Cơ duyên?” Hoắc Tây Châu giật mình, ngơ người trong chốc lát rồi lắc đầu: “Cậu ấy luôn ở trong tầm mắt tôi. Nếu có cơ duyên thì hẳn tôi phải biết.”
Vào sinh ra tử bao lâu nay, nếu cậu Lượng có cơ duyên tốt thì anh cũng vui thay.
Nhưng nếu nó lại khiến cậu Lượng xa cách mình, thậm chí là để cậu ấy nảy sinh lòng phản bội thì anh cũng sẽ lạnh lùng mà bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
“Tôi chỉ báo với anh một câu, chứ không phải để anh và anh em của mình cắt đứt tình nghĩa, xa cách từ đây. Lần xuất hành này, anh hãy dẫn cậu ta theo bên cạnh, tôi có thể đề phòng giúp anh.” Vong Cửu không hề tuyệt tình như Hoắc Tây Châu nghĩ, đạo lý của thế gian nào phải trắng đen rõ ràng.
Bất luận Trương Hành Lượng có đạt được cơ duyên hay không, chỉ cần dưới mắt anh ta, dù gây nên sóng to gió lớn cỡ nào thì Vong Cửu anh đây vẫn có thể một tay đè xuống. Nhưng nếu Trương Hành Lượng không ở bên cạnh, cách xa nghìn dặm thì dù anh ta có pháp thuật cũng khó khống chế.
“Nhưng tôi đã ra lệnh cho cậu ấy đến nhà họ Hoắc vào ngày mai, coi chừng nhóm Hoắc Thiên Lãng, tránh để nội bộ nhà họ Hoắc xảy ra chuyện.” Hoắc Tây Châu nhíu mày.
Vong Cửu cười như có như không: “Vậy anh muốn để một người không rõ tốt xấu đến nhà họ Hoắc làm tai mắt cho mình, giúp anh bình ổn hậu phương ư?”
Hoắc Tây Châu tưởng anh ta là tên ngốc sao? Lấy một cái cớ vụng về đến thế.
Chỉ là một phó quan thì trước mặt lão đại, lão tam nhà họ Hoắc, còn chưa biết có thể lên tiếng được hay không thì giúp Hoắc Tây Châu bình ổn gia tộc đó thế nào chứ?
Khóe miệng Hoắc Tây Châu giật giật, anh hờ hững nói: “Đương nhiên tôi có suy tính của tôi.”
Vong Cửu vòng tay lại, ung dung nói: “Suy tính của anh vừa tự đại, vừa nguy hiểm, nghe lời tôi vẫn tốt hơn.”
Dẫn theo Trương Hành Lượng bên mình, nếu có động tĩnh gì, họ sẽ đưa ra phản ứng đầu tiên.
Đây là cách an toàn.
Hoắc Tây Châu im lặng một lát, mới nói: “Được rồi. Để họ đi với chúng ta.”
Vong Cửu cười giễu: “Anh vẫn không cam chịu ư? Đến lúc đó anh sẽ biết ơn tôi thôi.”