Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Là độc phụ lòng dạ rắn rết mổ bụng Vãn Vãn lấy con, hành hạ cô đến chết ở kiếp trước!
“Cô ta phải chết.” Hoắc Tây Châu lạnh lùng nói. Không được nhúng tay vào việc này.
Đã sắp đến lúc họ phải xa nhau, sự an toàn của Vãn Vãn và con là vấn đề hàng đầu trong lòng anh. Một chút nguy hiểm thôi cũng khiến anh lo chết khiếp, huống chi là độc phụ Tiền Vũ Đình này.
“Tiền Vũ Đình nương nhờ nhà họ Vân, thế nên cả gia đình đó đều là gián điệp của người Nhật, đúng không?” Một đáp án không cần nói cũng biết. Hoắc Tây Châu nói xong thì trên mặt bừng cơn lửa giận, hiện tại có sắp xếp lực lượng phòng thủ thì cũng đã muộn.
Anh nhìn Vong Cửu với ánh mắt vừa thất vọng vừa đau đớn, quát to: “Anh luôn mồm bảo mình xem Vãn Vãn như châu như báu giống như tôi. Anh cũng biết mọi bất hạnh trước kia của cô ấy đều do một tay Tiền Vũ Đình gây ra mà? Vãn Vãn hận Tiền Vũ Đình như thế, mà anh lại giấu giếm chuyện Vân Kỳ chính là cô ta. Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Đối mặt với ánh mắt thất vọng của Hoắc Tây Châu, nét mặt Vong Cửu vẫn bất biến: “Tôi từng nói nhà họ Vân có một con quỷ già, rất khó đối phó.”
Hoắc Tây Châu vẫn giữ im lặng, cơn tức giận vẫn chưa tan biến. Quả thật Khôi rất khó đối phó, bọn họ cần phải lập kế hoạch kĩ càng nhưng đây không phải lí do giữ lại tính mạng của Tiền Vũ Đình.
“Hiện tại, cô ta chỉ còn một hơi tàn, đầu óc không hoạt động được nữa, đã trở thành người thực vật. Một Tiền Vũ Đình như thế, anh cảm thấy Vãn Vãn nhìn thấy mà vẫn muốn tự tay chém người nọ sao?” Vong Cửu bình tĩnh nói: “Cô ấy sẽ không làm.”
Dựa theo hiểu biết của anh ta đối với Tô Tinh Vãn, cô là một người công chính. Đúng là Tiền Vũ Đình hại cô nhưng cô ta bản thân cô ta đã tàn phế. Đối mặt với thân xác đã không thể tổn thương được nữa, anh ta tin rằng Tô Tinh Vãn sẽ không cắn chặt không buông, làm đầu óc loạn thêm.
Sắc mặt Hoắc Tây Châu nặng nề: “Tuy cô ấy không nói rõ nhưng rốt cuộc Tiền Vũ Đình vẫn là cái gai ghim trong lòng cô ấy, đâm thủng phổi khiến cô ấy khó chịu. Tôi biết Tiền Vũ Đình đã tàn phế nhưng không thể giữ lại con người này. Anh tự cho rằng mình hiểu Vãn Vãn nhưng thật ra, ngoài việc muốn có được cô ấy thì anh hoàn toàn không biết rõ lòng Vãn Vãn.”
“Tôi có thể nghe được lời từ sâu thẳm trong tim của tất cả mọi người, bao gồm cả anh, Hoắc Tây Châu.” Vong Cửu cong môi cười khinh, anh ta ghét cái thói tự cho mình là đúng của Hoắc Tây Châu.
Anh ta thật lòng muốn chở che Tô Tinh Vãn, muốn sống đời sống kiếp với cô.
Hoắc Tây Châu chỉ là một người phàm, chiếm được Tô Tinh Vãn một kiếp còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào phúc lộc kiếp sau của cô ấy nữa ư?
Giết Tiền Vũ Đình nom có vẻ dễ nhưng tay Vãn Vãn sẽ dính máu tươi, ảnh hưởng đến phúc khí kiếp sau.
“Anh chỉ nghe, chứ không thể nào đồng cảm.” Hoắc Tây Châu lạnh lùng ngước mắt nhìn, đôi môi cong lên nở nụ cười trào phúng: “Nghe nhiều rồi tự cho là mình hiểu bí ẩn vạn vật nơi trần thế, nhưng thế thì sao. Không phải anh và cũng không nên là anh.”
“... Anh... Coi như anh lợi hại.” Vong Cửu nghe Hoắc Tây Châu trào phúng, anh ta mím môi, mùi thuốc súng dày đặc nhìn Hoắc Tây Châu: “Đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Khôi, tôi sẽ tự tay giao Tiền Vũ Đình cho Vãn Vãn, để cô ấy xử trí. Được rồi, khỏi cần khiêu khích tôi.”
Ý cười trào phúng của Hoắc Tây Châu càng nhiều hơn: “Nói đạo lý mà tính là khiêu khích, chắc gần đây anh nhận được hơi nhiều sự khiêu khích đấy.”
“... Không muốn hợp tác đúng không? Tôi có thể bảo vệ mộ Tần Vương rất tốt mà không cần anh nhúng tay vào.” Vong Cửu lạnh lùng nói.
Anh ta đã nói với Hoắc Tây Châu rằng một mình anh ta có thể giải quyết êm đẹp chuyện mộ Tần Vương từ lâu, những người khác có tới cũng chỉ thêm phiền chứ chẳng hề giúp được gì. Anh ta càng làm nhanh thì càng nhanh thoát khỏi đây.
Hoắc Tây Châu lạnh lùng đáp: “Đúng là việc bảo vệ mộ Tần Vương là trách nhiệm của anh. Song, bảo vệ Trung Quốc rộng lớn là trách nhiệm của tôi. Tôi giúp anh bảo vệ mộ Tần Vương, không phải vì anh mà là vì bách tính.”
“...” Vong Cửu thở dài: “Tôi mặc kệ chí anh cao thế nào, nếu chúng ta bất đồng ý kiến mà anh lại muốn sai bảo tôi đi làm việc thì coi như liên minh giữa chúng ta chỉ có thể thất bại.”
Tiền Vũ Đình là một phần quan trọng trong kế hoạch giết Khôi, anh ta không thể giao Tiền Vũ Đình ra lúc này.
Mắt Hoắc Tây Châu tối lại: “Tôi hi vọng anh nói được làm được, giải quyết xong chuyện Khôi thì nghiền Tiền Vũ Đình thành tro, đừng để người đàn bà đó sống trên cõi đời này. Chúng ta sẽ giấu Vãn Vãn, không kể cho cô ấy nghe sự thật này.”