[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1369: Chương 1369: Tôi sẽ cho ông một lời giải thích




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt khác, ông ta cảm thấy Hoắc Tây Châu đã chịu hứa hẹn thì hẳn là ông ta nên buông bỏ cảnh giác để cả nhà họ Trần tin lời anh.

Bách tính nhỏ bé nào đấu lại cường quyền, xem như Hoắc Tây Châu bắt giam cả nhà bọn họ, thậm chí giết người thì dân chúng cũng không thể đi truy cứu cách làm của nhà họ Hoắc là đúng hay sai.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Tây Châu lại không làm như vậy...

“... Được, tôi tin mấy người một lần. Nếu thật sự là người Nhật giận chó đánh mèo mà giết con gái tôi thì bọn họ chính là kẻ thù của cả nhà họ Trần. Gia đình chúng tôi sẵn sàng dốc hết gia tài tiếp tế cho Thiếu tướng, chỉ cần sớm ngày đuổi lũ giặc cỏ này ra khỏi đất Trung Quốc, để con cháu chúng tôi hưởng cuộc sống thái bình.”

Trần Khánh Nguyên nói với vẻ xúc động, Vong Cửu nghe thế bèn nhướng mày, khó hiểu nhìn sang Hoắc Tây Châu.

... Sức hấp dẫn của thằng này từ đâu ra mà lại khiến nhà họ Trần lập tức ngừng chiến để lấy lòng thế?

Hoắc Tây Châu phớt lờ ánh mắt dò xét của Vong Cửu, anh bình thản gật đầu với Trần Khánh Nguyên: “Không cần mấy người dốc hết gia tài, tự chúng tôi có viện trợ, chuyện này cứ thế mà định. Thi thể con gái ông đặt ở An Ngự, đã mời người chấp sự buổi khâm liệm trang điểm lại cho cô ta. Mấy người mau đi cúng để an táng cô ta sớm một chút.”

Mãi đến khi anh nói chuyện với mẹ vợ thì mới biết tin này. Còn vì sao nhà chồng Thẩm Thuận Côn của Trần Gia Di không nhận xác về thì mẹ vợ nói thẳng là bên phía nhà họ Thẩm không muốn cô dâu chết oan làm bẩn từ đường. Đó là điềm xấu.

Cái giọng lí lẽ đả thương người này không phải là thứ mà một người đàn ông như anh nên thuật lại.

Hoắc Tây Châu không nói gì thêm.

Đợi tiếp nữa sẽ chỉ càng thêm đau lòng, Trần Khánh Nguyên thở dài một tiếng rồi cong lưng với Hoắc Tây Châu: “Xin làm phiền cho người dẫn chúng tôi đến đón Gia Di về, sau khi xong xuôi việc hạ táng con gái thì chúng tôi sẽ bàn với bên nhà con rể. Nhanh thôi, mấy ngày nữa sẽ xong chuyện của con bé.”

Mắt Vong Cửu tối lại, anh ta lẳng lặng nghe tiếng lòng của cả gia đình này.

Kỳ lạ thay, ngoài mấy người trẻ còn tức giận đối với cái chết của Trần Gia Di, muốn tìm người Nhật đánh một trận tử chiến.

Thì phần lớn người già, bao gồm cả Trần Khánh Nguyên đều nhất mực tin vào lời Hoắc Tây Châu, gửi gắm hi vọng đòi lại lẽ phải cho Trần Gia Di lên người anh.

Ô, Hoắc Tây Châu giỏi mê hoặc lòng người thế sao?

Không chờ Vong Cửu tiếp tục kinh ngạc, Hoắc Tây Châu đã phân phó Trương Chuẩn: “Đội nhân mã của cậu dẫn bọn họ đi đón Trần Gia Di rồi chuẩn bị chỗ ở trên trấn luôn. Mọi chi phí dựa theo đạo đãi khách của nhà họ Hoắc.”

“Không cần, không cần.” Trần Khánh Nguyên khoát tay, từ chối: “Khụ... Chúng tôi có thể ở dinh thự nhà họ Thẩm, Thẩm Thuận Côn là con rể tôi, bên kia có thể thu xếp chỗ cho mọi người.”

Tuy nói con gái lấy chồng chưa được bao lâu nhưng rốt cuộc cũng là con dâu nhà họ Thẩm, Thẩm Thuận Côn cũng là một nửa con trai của ông ta, chẳng lẽ còn không cho ba vợ vào nhà hay sao?

“Nhà họ Thẩm chưa chắc đâu.” Hoắc Tây Châu im lặng nhưng rồi anh vẫn nói: “Tối hôm qua, người bên đó có đến nhưng không mang Trần Gia Di đi.”

“Sao lại thế chứ?”

“Mọi người thu xếp xong xuôi rồi hãy qua nói chuyện với nhà họ Thẩm. Tôi không thích nói dối, mấy người hỏi sẽ biết.”

Hoắc Tây Châu phất tay.

Trương Chuẩn dẫn nhóm người nhà họ Trần ra ngoài, lần này không dùng vũ khí.

Sắc mặt người nhà họ Trần tối sầm, nó còn nghiêm trọng hơn cả lúc vừa vào mật thất. Trong đó, mặt Trần Khánh Nguyên là đen nhất, gần như là màu đen.

Từng cơn sóng tin tức ập tới, đập nát nhận thức của ông ta.

Vốn dĩ, ông ta cho rằng Gia Di là bị người An Ngự hại chết, con rể cũng bị kẻ khác hãm hại như gia đình họ.

Nhưng giờ đây, thái độ của gia đình con rể là thế nào? Nó thật sự tệ bạc và mất tình người đến thế sao?

Cửa mật thất được mở ra, trên hàng lang vang đều tiếng bước chân.

Hoắc Tây Châu liếc mắt nhìn sang Vong Cửu, người sau bình thản khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tựa như xem trò hay mà nhìn anh.

“Người Nhật và người đàn bà kia còn lợi dụng được gì?”

Vong Cửu hất cằm, sắc mặt kiêu ngạo: “Nói cho anh biết cũng vô dụng. Anh chẳng hiểu gì đâu.”

“...” Hoắc Tây Châu mấp máy môi, anh chuyển chủ đề, hỏi: “Nếu người phụ nữ kia là gián điệp của người Nhật thì thân phận trước đây là gì? Vì sao tôi lại cảm nhận được mùi hương kinh tởm quen thuộc trên người cô ta?”

Anh vào thẳng vấn đề mà Vong Cửu cũng thẳng thừng đáp: “Cô ta từng tên là Tiền Vũ Đình.”

“Cô ta là Tiền Vũ Đình?” Trong mắt Hoắc Tây Châu đầy lạnh buốt, anh nhìn Vong Cửu: “Anh chắc chứ?”

Đây không đơn thuần là người đàn bà khiến anh ghét bình thường nữa.

Mà còn là kẻ địch của Vãn Vãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.