Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Aaa.” Vong Cửu thu tay lại xem thường, cười khẩy: “Các anh không có kiến thức, tôi đã nói sự thật cho các anh biết rồi.
“Nhưng tại sao gã đó lại đụng đến con gái của tôi?”Đây là điểm và Trần Khánh Nguyên khó lý giải nhất.
Vong Cửu: “Nguyên nhân để Kotsuki Soutai giết Trần Gia Di rất đơn giản, gã ta muốn cảnh cáo bạn cùng phòng của Trần Gia Di an phận một chút, đừng làm ra chuyện phản bội Oa quốc. Người đó là chị em tốt của Trần Gia Di, là một trong những nội gián ma người Oa sắp xếp vào lúc đầu. Xin lỗi, tôi cũng không thể đưa cô ta cho các ông được, chờ tôi dùng hai người này xong thì sẽ đưa qua cho nhà họ Trần đánh chết, tùy các ông làm gì thì làm.”
Lần này trở về sắp xếp chuyện mộ Tần vương, anh ta còn cần ít đồ trên người Kotsuki Soutai và Tiền Vũ Đình, để kẻ đầu xỏ xuất đầu lộ diện. Bây giờ không thể để hai người này cho nhà họ Trần trút giận được.
“Không nhìn thấy người thì chúng tôi sẽ không tin lời nói của anh đâu, con gái của tôi nhập học ở An ngự, cho nên bản thân An Ngự phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn mạng sống cho học sinh. Bọn họ không làm tròn bổn phận, để con của tôi mất mạng, bọn họ nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý.” Trần Khánh Nguyên căm phẫn khẽ quát, làm sao ông ta có thể cam tâm được, người Oa và gián điệp đều do nhóm người của nhà họ Hoắc bị ra để làm lý do thoái thác.
Ai biết được nhà họ Hoắc vì bảo vệ người nào đó ở An Ngự, nên mới cố ý cho bọn họ nhìn thấy mấy thứ lộn xộn này.
“Con gái của tôi không thể chết oan uổng như thế.”
“Con gái của ông cũng không phải chết oan uổng, kiếp này cô ta chết oan, biến điều xấu thành điều tốt, kiếp sau sẽ có phúc báo và cơ duyên lớn hơn.” Vong Cửu nói.
“Bây giờ tôi chỉ muốn con bé còn sống, nguyên vẹn mà xuất hiện trước mặt của tôi, tôi không muốn Gia Di của kiếp sau! Đời này duyên phận ba con với con bé vẫn chưa hết, con bé phải còn sống!” Trần Khánh Nguyên kích động siết chặt hai tay lại, ước có thể đấm vào mặt của hung thủ phía trước!”
Tại sao những người này khuyên ông ta bình tĩnh một cách hời hợt như vậy, con gái ông ta coi như châu như báu bảo vệ trong lòng, mới lấy chồng chưa được nửa tháng đã biến thành thi thể lạnh như băng.
Ông ta là một người ba, làm sao mà bình tĩnh lại được?
Vong Cửu không hiểu tại sao đột nhiên Trần Khánh Nguyên bùng nổ tâm trạng như vậy.(Vong Cửu không nhận ra, lúc nào anh ta cũng thiếu sự kiên nhẫn và đồng cảm ngoại trừ khi ở bên cạnh Tô Tình Vãn.)
Trong sự hiểu biết của anh ta: Một người bình thường biết mình không cứu được người thân đã mất, không phải sẽ cầu xin người đó cả đời có thể hạnh phúc và suôn sẻ sao?
Anh ta tính ra được nếu kiếp này Trần Gia Di còn ở bên cạnh Thẩm Thuận Côn, thì sẽ không tránh khỏi việc bị chồng ruồng bỏ, biến thành ăn mày lưu lạc khắp nơi, bị xúc phạm, nhục mạ và số phận sẽ bị chết đói.
Nhưng kiếp sau của cô ta có thể sinh đôi hai đứa con gái, được chồng chăm sóc nghe lời, không bệnh không gặp tai họa và sống đến tám mươi tám tuổi.
Đối với Trần Gia Di mà nói, đây không phải chuyện biến điều xấu thành điều tốt sao?
Vong Cửu vẫn chưa hiểu, trái lại, Hoắc Tây Châu đã bị phản ứng đau khổ của Trần Khánh Nguyên làm xúc động mà động lòng trắc ẩn.
Anh đứng dậy, nói: “Hoắc Tây Châu tôi cam đoan người Nhật đi vào lịch sử Trung Quốc thì chính là vừa bắt đầu đã kết thúc. Ông muốn một lẽ công bằng, tôi cho ông.”
Trần Gia Di sẽ không chết một cách vô ích. Trên đất Trung mà người Nhật lại dám giết người thì sẽ không thể bình yên mà rời khỏi đây.
Đây chính là lúc cần giữ gìn công lý, Hoắc gia quân nhà bọn họ sẽ gìn giữ lẽ phải cho người dân, quét sạch lũ ác bá trên đất Trung Quốc rộng lớn.
Là đao, là súng, là thước đo công lý trên đầu mỗi người.
Người nhà họ Trần mấp máy môi, họ hoàn toàn tin tưởng Hoắc Tây Châu trong khoảnh khắc ngạo nghễ này.
Tuy ban đầu, bọn họ kiêng dè Hoắc Tây Châu lạnh lùng ngồi bên cạnh nhưng trong đầu đã từng vì muốn đòi công bằng cho Gia Di mà bọn họ chấp nhận dốc toàn lực, kéo dư luận xã hội để lên án và gây áp lực cho nhà họ Hoắc.
Nhưng giờ đây, bọn họ đã hơi giao động.
Thiếu tướng nhà họ Hoắc đánh đâu thắng đó, dẫn dắt quân chủ lực nhà họ Hoắc mười sáu tỉnh phía nam chưa bao giờ làm ra chuyện khiến con dân thất vọng.
Anh chịu hạ thấp thân phận, hứa với nhà họ Trần rằng mình sẽ báo thù cho Gia Di. Chẳng lẽ cái chết của Gia Di thật sự không liên quan đến An Ngự ư?
Lòng Trần Khánh Nguyên rối bời, đứng dưới góc độ lý trí thì ông ta muốn cảnh sát nơi đó tham gia điều tra nguyên nhân cái chết của con gái một cách rõ ràng, chứ không phải giống như hình ảnh mà ảo thuật gia đưa vào đầu mình rồi lại tin vào sự thật mà người ta nói.