[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1367: Chương 1367: Nghi ngờ sự thật (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Anh...khụ... người Oa sát hại con gái tôi đang ở đâu? Tại sao gã ta lại chọn trúng con gái của tôi để ra tay?” Có lẽ bị kích thích bởi thái độ vô cùng lạnh lùng của Vong Cửu, hoặc hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật con gái ruột của mình bị người Oa giết hại.

Trần Khánh Nguyên siết chặt ngực mình lại, cảm giác chỗ này ngày càng đau.

Vong Cửu nhìn trong đội ngũ của Hoắc Tây Châu vỗ tay mấy cái, có một người đàn ông mập lùn cường trán đi ra từ cuối đội ngũ.

Khuôn mặt của người đàn ông này rất xấu xí, vẻ mặt ảm đạm mất tự nhiên, trong ánh mắt không có tinh thần. Đi lên một bước thì người lại dừng một chút, người ngu cũng có thể nhìn ra người đàn ông này không bình thường.

“Cái người này...chính là hung thủ sát hại con gái tôi sao?” Ngón tay đang run rẩy của Trần Khánh Nguyên chỉ vào đối phương. Nhưng vẫn nhìn Vong Cửu bằng ánh mắt mong chờ.

Nếu như vừa rồi không phải người này bị đội ngủ của Hoắc tây châu chặn lại, thì đoàn người của bọn họ cũng không đến nỗi bỏ sót một anh chàng 'đặc biệt' như vậy trong đám binh lính trẻ tuổi cường tráng, vai rộng eo hẹp đứng thẳng tắp của Hoắc Tây Châu.

“Anh không thể tùy tiện tìm một người rồi nói đối đối phương là người Oa để gạt tôi. Chuyện này, chúng ta không thể chấm dứt như vậy được.” Trần Khánh Nguyên tỉnh táo lại, bảo mấy con nuôi đang bảo vệ đi xuống, run rẩy đứng lên: “Nhà họ Trần của chúng ta chưa bao giờ làm ăn buôn bán với Oa quốc, hoặc có mối quan hệ qua lại khác, vả lại con gái nhà tôi cũng chưa bao giờ qua lại với người Oa, coi như người đàn ông này là người oa, anh ta cũng không có lý do gì ra tay với con gái của tôi cả, đây là thứ nhất.”

“Thứ hai, Trần Khánh Nguyên dừng lại một chút, rồi nhìn Hoắc Tây Châu bằng ánh mắt sắc bén, bi thương nói: “Tôi nhớ kẻ thù của con gái tôi là ai, trong An Ngự cỏ một nữ sinh tên là Vãn Vãn, luôn không hòa hợp với Gia Di, đó là một người phụ nữ độc ác. Con gái của tôi chết, chắc chắn có quan hệ tới Tô Vãn Vãn này.”

“Được rồi.” Vong Cửu đưa tay lui sau lưng, nói với vẻ thách thức: “Ông thứ nhất thứ hai thứ ba cũng chỉ là sự nghi ngờ của cá nhân. Nếu tôi dẫn hung thủ tới đây thì cũng mang theo chứng cứ cho ông.”

Muốn nói bất cứ việc gì cũng phải cần có chứng cứ, đây là quy định trong cuộc sống, anh ta hiểu.

Vong Cửu nói xong, sải bước đến trước mặt Trần Khánh Nguyên, đưa ngón trỏ vào giữa trán của đối phương: “Nhắm mắt lại, nếu những người khác muốn nhìn thì hãy nắm lấy tay của ông cụ nhà các anh.”

Mặc dù đầu óc của Kotsuki Soutai đã bị hỏng, nhưng tất cả trí nhớ đã được bản thân chắc lọc lại. Chỉ cần đem những trí nhớ được bản thân chắc lọc truyền cho Trần Khánh Nguyên và mấy người con trai thông qua thuật pháp, thì sự thật sẽ được phơi bày.

Trần Khánh Nguyên bị trạng thái bức người của Vong Cửu ép bức, nhắm mắt lại trong vô thức. Mặc dù trong lòng mấy đứa con trai của nhà họ Trần vẫn còn đang nghi ngờ, nhưng nhìn thấy ba đã nghe lời, nên chỉ đành đè nén đủ loại tâm tư xuống, không cam lòng không muốn nhưng vẫn phải nắm tay.

Môi của Vong Cửu nhấp càng ngày càng nhanh, sắc mặt Trần Khánh Nguyên trở nên thống khổ, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, vung tay lên trong vô thức.

“Gia Di...Gia Di đừng chạy qua bên kia...aaa..tại sao mày lại đẩy con bé?!”

Trần Khánh Nguyên quát to một tiếng, chợt mở mắt ra.

“Ba, con nhìn thấy có người vẫn luôn đuổi theo sau lưng em gái, nhân cơ hội đẩy em gái vào hồ nước cạn.” Lão nhị nhà họ Trần nổi giận đùng đùng chỉ vào Kotsuki Soutai.

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy người đàn ông này, nhưng mấy cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu người đàn ông này xuống tay với em gái, thì tại sao lại nhìn thấy bản thân của mình giết người khác.” Lão đại cẩn thận nói.

Ánh mắt của Hoắc Tây Châu trở nên lạnh lùng, anh cũng hơi tò mò, dựa theo kinh nghiệm nhận thức của bản thân mà nói, lúc người khác xem lại việc mình từng làm sẽ không nhìn thấy mặt mình.

Do thuật pháp của Vong Cửu có chỗ sơ xuất, hay là cố ý biến khéo thành vụng?

Bây giờ kết quả đã rõ ràng, sự tin tưởng của nhà họ Trần với bọn họ đã thấp hơn.

Đối mặt với tình huống lúng túng như vậy, Hoắc Tây Châu vẫn chọn im lặng, bây giờ anh đang chờ kết quả từ miệng của Vong Cửu. Nếu Vong Cửu không kiên nhẫn nữa hoặc anh ta không có cách giải quyết hợp lý với người nhà họ Trần, thì anh sẽ để Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng nhúng tay vào, khiến cho người nhà họ Trần câm miệng.

***

Nhà họ Trần nhìn Vong Cửu bằng ánh mắt chất chứa đầy tâm trạng phức tạp, và nhiều suy nghĩ khác nhau. Bọn họ cảm thấy người đàn ông thủ đoạn nham hiểm này có hơi khinh người quá đáng.

Đây không phải đang ức hiếp vì bọn họ không hiểu thuật pháp siêu hình sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.