Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Khánh Nguyên được con trai lớn và con trai thứ hai đỡ dậy, ổn định lại cảm xúc, từ từ ngồi dậy trên ghế gỗ.
“Cái chết của con tao có liên quan đến bọn mày không?” Ông ta buồn bực nhìn Hoắc Tây Châu. Cố gắng đứng thẳng lưng để không tỏ ra rụt rè trước vị Thiếu Soái nổi tiếng là nắm giữ trong tay nửa lãnh thổ này. Để đòi lại công bằng cho con gái mình, ông ta thậm chí còn có thể quyên góp cả sản nghiệp của mình cho người khác phất cờ chống lại nhà họ Hoắc.
Sự lạnh lẽo bao trùm nơi đáy mắt của Hoắc Tây Châu, nhưng anh không nói gì cả.
Trương Hành Lượng không nhịn được tiến lên quát Trần Khánh Nguyên: “Láo xược! Con gái nhà các ông chết là chuyện ngoài ý muốn, lúc đó trường học cũng gọi cho ông để báo tin rõ ràng rồi. Lần này chúng tôi tìm đến ông là muốn đưa sự thật ra cho các ông biết, tránh để cho các ông bị người khác điều khiến ý chí, ông đừng đổ tội lên đầu Thiếu soái của chúng tôi một cách tùy tiện như thế.”
“Cậu Lượng lui ra, Thiếu soái còn chưa nói câu nào đó.” Trương Chuẩn đến bên cạnh Trương Hành Lượng thấp giọng nhắc nhở, lúc này Trương Hành Lượng bày tỏ lòng trung thành cũng không làm Thiếu soái vui vẻ được, ngược lại sẽ làm cho anh ấy thấy anh ta không có phép tắc gì cả.
Quả nhiên, Hoắc Tây Châu nhìn về phía bọn họ.
Trương Chuẩn lo sợ dùm Trương Hành Lượng, anh ta cúi đầu với Hoắc Tây Châu: “Thiếu soái, tôi không thể nhìn người khác chửi bới anh.”
Hoắc Tây Châu lạnh lùng nói: “Lui ra.”
Trương Chuẩn nói cũng đúng, ngay cả bản thân anh còn chưa tỏ thái độ, hành vi của Trương Hành Lượng quá háo hức thể hiện, anh không tán thưởng cho lắm.
Anh ta lúng túng im lặng, khuôn mặt xấu hổ.
Vong Cửu liếc nhìn sang Trương Hành Lượng như có điều suy nghĩ, anh ta âm thầm bấm ngón tay, lông mày dần nhíu lại.
Kỳ lại, tại sao không đoán được con đường vận mệnh tương lai của Trương Hành Lượng?
“Hoắc Tây Châu” Anh ta gọi một tiếng, Hoắc Tây Châu ngồi trên ghế gật đầu với Vong Cửu: “ Phiền anh xử lý chuyện này.”
Vì Vong Cửu chắc chắn có thể xử lý mấy người nhà họ Trần một cách thích đáng, nên người của bọn họ trước hết cần án binh bất động đã, chờ đến lúc dùng bạo lực để áp chế mới ra tay.
Vong Cửu nheo mắt, từ từ buông lỏng ngón tay đang bấm niệm pháp ra.
Được rồi, phải xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng chậm rãi, Trương Hành Lượng là phụ tá đắc lực của Hoặc Tây Châu, được coi là người anh em. Mặc dù bản thân còn đang nghi ngờ, nhưng trước tiên vẫn chưa có chứng cứ, không nên đánh rắn động cỏ.
Anh ta thở ra một hơi, than nhẹ: “Được, vậy các ông chớ xen mồm vào, tôi sẽ cho Trần Khánh Nguyên xem nguyên nhân thực sự về cái chết của con gái ông ta.”
Vong Cửu đến chỗ Trần Khánh Nguyên.
“Ngăn anh ta lại, anh muốn làm gì ba tôi?” Sắc mặt anh cả nhà họ Tần vô cùng khó coi, gọi mấy người anh em đứng chắn trước người Trần Khánh Nguyên, ngăn cản Vong Cửu.
Vong Cửu cười khẩy, nói với vẻ khinh thường: “Nếu tôi muốn hại ba của các anh, thì bây giờ ông ta còn thở được sao?”
Hô hấp của Hoắc Tây Châu dừng lại một nhịp, nhìn bóng lưng của Vong Cửu bằng ánh mắt lạnh lẽo và sâu thẳm, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Vong Cửu thật sự khiêm tốn, nếu anh ta tức giận, những người đang ở đây bao gồm cả mình cũng không thể chịu nổi, tất cả mọi người trong mật thất này đều sẽ chết hết.
“Không, các con để anh ta...để anh ta nói cho ba biết!” Trần Khánh Nguyên thở hổn hển, cao giọng nói với con trai: “Ba muốn nghe xem rốt cuộc Gia Di chết như thế nào, ba không tin con bé sẽ tức giận vì ghen tị với người phụ nữ khác nên nổi điên rồi ngã chết!”
Lý do này nực cười biết bao, con gái của ông ta đường đường là một thiên kim tiểu thư, không thiếu ăn thiếu mặc, muốn cái gì thì người làm ba như ông sẽ cho cái đó.
Con bé còn không vừa ý cái gì nữa sao?
Lúc ấy người hầu của Gia Di cá độ thua một số tiền lớn, nhưng cậu ta thản nhiên nói với con bé vài câu, bảo con bé nhờ người khác giúp giải quyết chuyện này.
Ông ta đối xử với con gái tốt như vậy, sau khi con gái gả cho Thẩm Thuận Côn, luôn tỏ ra cuộc sống suôn sẻ như ý muốn.
Bản thân thật sự không thể nghĩ ra, có chuyện gì có người nào lại khiến con gái của ông ta tức giận đến mức không cần thể diện trước mặt mọi người. Chạy ra đường giống như điên, còn trượt chân ngã chết trong ao cạn.
“Tôi chỉ muốn nghe nói sự thật, nếu vẫn là những lí do An Ngự giải thích cho tôi thì xin lỗi, nửa câu tôi cũng không nghe lọt.” Trước khi Vong Cửu nói, Trần Khánh Nguyên đã ôm bụng đau lòng, rầu rĩ nói.
“Cô ta cũng không phải bị giết chết.” Vong Cửu vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng mây trôi nước chảy của anh ta, nói nguyên nhân cái chết của Trần Gia Di một cách hời hợt: “Thừa dịp Trần Gia Di không phòng bị người Oa đã giết cô ta, tôi có mang hung thủ đến, nhưng người này vẫn còn tác dụng với tôi, nên bây giờ không thể giao cho các ông xử lí được.”