Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ta không thể hiểu nổi, bản thân mình đâu có kẻ thù nào ở Lâm Thành, hay là ông ta đã làm gì đắc tội với Lâm Thành. Nếu không thì tại sao ông ta đến đây hai lần liên tiếp, lần sau còn tuyệt vọng và đau khổ hơn lần trước.
Lần đầu tiên là cách đây nửa tháng trước, khi ông ta đến để giải quyết cuộc hôn nhân vội vàng của đứa con gái bảo bối thì đã rất đau khổ và tuyệt vọng rồi. Đứa con gái được ông ta xem như báu vật nâng trong tay đang yên đang lành lại mang tiếng xấu gả cho cái nhà họ Thẩm lụi bại gì đó.
Còn chưa đợi ông ta phục hồi lại sau làn sóng đột ngột đó, không ngờ nửa tháng sau lại nghe tin con gái mình qua đời.
Cái trường học An Ngự chó má này không ngờ lại dám khiến con gái ông bị tai nạn ngã lăn ra chết!
Ông ta nổi giận đùng đùng mang theo thân thích và mấy người con trai nuôi của mình đến gặp An Ngự để đòi công lý.
Nhưng khi vừa xuống tàu, ông ta đã bị một nhóm binh lính trước mặt dùng súng giữ chặt, trực tiếp đem ông ta giam giữ ở đây.
Ông ta không thể hiểu bản thân mình rốt cuộc làm cái gì để khiến một nhóm người không quen biết nhắm vào nhà họ Trần, điều này sẽ huỷ hoại cuộc đời của ông ta.
“Bọn mày liên quan gì đến tao, tại sao lại muốn giết con gái của tao? Gia Di của ba ơi, nó mới hai mươi tuổi. Tại sao chúng mày lại ác độc như vậy…” Khuôn mặt của Gia Di thỉnh thoảng hiện lên trong đầu ông ta, Trần Khánh Nguyên bật khóc, hai mắt càng đỏ, ông ta nhìn chằm chằm vào đám người Trương Chuẩn như muốn khắc sâu hình dáng đám người này vào trong lòng.
Một ngày nào đó, ông ta sẽ giết hết tất cả những kẻ đã hại con mình.
Trương Chuẩn và A Lượng nhìn nhau, ánh mắt có chút phức tạp.
Trương Chuẩn muốn mở miệng nhưng Trương Hành Lượng lắc đầu với anh ta, tự mình mở miệng giải thích một chút: “Chúng tôi thuộc quân đội của nhà họ Hoắc và là lính riêng của Thiếu Soái Hoắc Tây Châu. Hôm nay chúng tôi đưa mấy người qua đây không có ý làm hại một người. Chỉ có một số chuyện muốn cùng mấy người thảo luận một chút.”
“Nhà họ Hoắc sao? Chính là Thiếu Soái Hoắc Tây Châu, người nắm giữ mười sáu tỉnh thành ở phía Nam sao.” Gia chủ nhà họ Trần lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Lão Tam nhà họ Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Hành Lượng hứ một tiếng: “Tao không tin, vì sao tên đó lại muốn tìm bọn tao? Bằng cách này? Đây rõ ràng là chính là cướp. Nếu thật sự là người của Hoắc Thiếu Soái thì nên bảo vệ nhân dân bách tính, nhà họ Trần bọn tao tuy không phải là một gia đình tốt nhất nhưng cũng thường xuyên góp cháo làm việc thiện, thành lập trường học, nổi danh khắp nơi. Hoắc Thiếu Soái sỉ nhục bọn tao, không có ý nghĩa gì cả.”
“Chậc, ai nói chúng tôi sỉ nhục bọn ông.” Người chưa đến thì giọng đã vang lên trước.
Vong Cửu để tay ở sau lưng, thong thả đi theo Hoắc Tây Châu vào mật thất, trước khi Hoắc Tây Châu mở miệng, anh ta bĩu môi với đám người Trương Chuẩn, ra lệnh: “Cởi trói cho bọn họ. Có tôi ở đây, không thể xảy ra chuyện gì.”
Bản thân Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng đều là thuộc hạ thân cận của Hoắc Tây Châu, cả đời họ chỉ nghe theo lời sai bảo của Hoắc Tây Châu. Ngay cả đối với Tô Tinh Vãn và người nhà Hoắc Gia cũng chỉ khi được Hoắc Tây Châu đặc biệt dặn dò thì bọn họ mới tạm thời tuân theo.
Tuy nhiên, điều rất lạ là khi đối mặt với Vong Cửu, trong lòng bọn họ không thể không khuất phục, giống như đối mặt với một Hoắc Tây Châu khác vậy.
Bọn họ cho rằng cảm giác kỳ lạ này là do khí chất của Vong Cửu và Thiếu Soái quá giống nhau.
Tuy nhiên, không phải bọn họ chưa từng gặp qua người có khí chất hơn Thiếu Soái, ví dụ như cha của phu nhân Thiếu Soái- Gia chủ nhà họ Tô.
Nhưng cũng không có ý nghĩ kỳ lạ muốn thuần phục như vậy.
“Tại sao còn ngây người ra đó, mau cởi trói.” Vong Cửu không thích sự do dự và mất tập trung của Trương Chuẩn.
“Nhưng…” Trương Chuẩn dùng lý trí còn sót lại của mình nhìn Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu nhẹ giọng nói: “Thả người.”
Trong số những người đi dự đám tang, ông cụ tóc bạc phơ nước mắt lưng tròng tròng cũng đủ để khiến anh nổi lòng thương cảm.
Anh bắt đầu tự hỏi bản thân liệu cách làm của mình có quá đáng hay không.
Tất cả giao cho Vong Cửu đi xử lí đi.
Nếu nhà họ Trần có thể hiểu được tiếng người, hiểu đạo lý, không gây chuyện ở An Ngự thì sẽ cho binh lính đem người trả về.
“Ngươi…” Sắc mặt Vong Cửu tối sầm lại, lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Tây Châu. Tay lại bắt đầu có chút ngứa, muốn dạy cho Hoắc Tây Châu cách làm người “lương thiện”.
Tuy nhiên nghĩ đến việc sau này còn phải hợp tác với tên này, mấy tên lính người Oa kia vẫn đang bị người của Hoắc Tây Châu bắt giữ, anh ta chỉ có thể âm thầm chịu lựng.
“Thiếu Soái của các người đã nói rồi, còn không mau thả người?” Vong Cửu nhìn Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng, hơi nâng cầm lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng vẫy tay, các đội binh nhanh chóng bỏ súng xuống.
Người thanh niên họ Trần thoát khỏi gông cùm, lập tức đi đến đỡ Trần Khánh Nguyên vì đau buồn tột độ nên đã nằm liệt trên ghế đứng dậy.