Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau này, mẹ bỗng nhiên ý thức được mình làm như vậy là không đúng, vì lo lắng cho ông ấy, mẹ buộc phải trưởng thành, trở thành người phụ nữ có thể giúp đỡ, kề vai sát cánh bên ông ấy, như vậy gánh nặng trên vai ông ấy có thể giảm nhẹ đi rất nhiều. Gia đình chúng ta cũng có thể đoàn tụ sớm hơn.
Vì vậy, mẹ đứng ra thành lập trường học và cống hiến hết mình cho sự nghiệp khai hoá giáo dục quốc dân. Mong muốn bắt đầu những ý tưởng để người dân có thể tự lập tự cường, trở thành người Trung Quốc có khí thế nhất. Như vậy, cho dù kẻ thù bên ngoài có cố gắng thôn tính chúng ta như thế nào cũng không thể hoàn toàn áp chế được chúng ta. Bởi vì chúng ta một lòng nhất trí, ý chí này có thể chỉ huy chúng ta qua từng thế hệ đi nỗ lực chiến đấu cho đến khi đánh đuổi được tất cả kẻ thù bên ngoài ra khỏi lãnh thổ.
“Thì ra mẹ lại hiểu con như vậy.” Tô Tinh Vãn nghẹn ngào, đó là những gì cô nghĩ. Nếu thời buổi loạn lạc kết thúc sớm hơn, gia đình của bọn họ có thể được đoàn tụ và bọn họ cũng sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau chia ly này nữa.
“Mẹ hiểu con vì con chính con gái mẹ, tuy rằng con lúc bé không lớn lên bên cạnh mẹ nhưng tính cách của con giống với mẹ nhất. Đứa trẻ ngốc, đừng mạnh mẽ một mình mà gánh vác mọi việc như vậy. Chúng ta đợi Tây Châu trở về, con hỏi nó có cần nhà họ Tô phái quân chi viện hay không, nếu nhiệm vụ này nguy hiểm mà quân nhà họ Hoắc không đủ, nhà họ Tô rất vui lòng giúp đỡ.” Tô Ngưng sớm đã xem Hoắc Tây Châu như con rể của mình rồi, bà luôn hi vọng Hoắc Tây Châu có thể chủ động đi tìm sự giúp đỡ từ nhà họ Tô.
Nhưng sự kiêu ngạo của Hoắc Tây Châu đã ăn sâu vào xương tuỷ của anh, anh đã luôn quen với việc tự mình giải quyết mọi vấn đề.
Muốn Hoắc Tây Châu chủ động cầu cứu nhà họ Tô thì quá khó cho anh rồi.
“Ý mẹ là nhà họ Tô đồng ý tiếp viện cho Tây Châu, phái một đoàn quân của nhà họ Tô đến cho Tây Châu hả?” Tô Thanh Vãn ngạc nhiên.
Tô Ngưng nói: “Mẹ nghĩ như vậy, Tây Châu không mở miệng, mẹ cũng không thể chủ động nhắc tới. Tránh cho người ngoài nghĩ rằng nhà họ Tô chúng ta muốn xen vào công lao của nhà họ Hoắc.”
“Con tất nhiên là hiểu ý của mẹ, mẹ là đau lòng cho con rể của mẹ, càng đau lòng hơn cho con.” Tô Tinh Vãn đồng ý: “Con đợi bọn họ quay về sẽ đề cập vấn đề này với Tây Châu. Nếu anh ấy đồng ý thì tốt còn nếu anh ấy có mối quan tâm khác thì con sẽ ủng hộ anh ấy.” Cô với mẹ cô, hai người không quá quen thuộc với những việc trên chiến trường, hơn nữa đề nghị mà cô đưa ra phải dựa trên tình hình thực tế trong quân đội.
“Đây là cách tốt nhất, chúng ta nên thuyết phục nó đồng ý, con với cha con cũng không cần phải lo lắng cuộc sống hoà bình về sau.” Những người quân nhân đều biết rất rõ chiến tranh tàn khốc như thế nào, chính vì vậy mà bọn họ càng hy vọng con cái sau này của mình có thể có một gia đình hạnh phúc, không phải chịu cảnh chia ly như này.
Tô Tinh Vãn khẽ “ừm” đặt Bình An vào vòng tay của Tô Ngưng, ấm áp nói: “Mẹ, Bình An làm phiền mẹ chăm sóc rồi, con đi chuẩn bị bữa ăn khác cho nó.”
Thằng nhóc ăn năm sáu bữa một ngày, cứ cách ba giờ lại ăn một bữa. Người lớn bọn họ lúc nãy đã ăn no trên bàn ăn rồi, nhưng Bình An thì chưa.
“Đi đi.”
Tô Ngưng ôm đứa trẻ trên tay, lắc nhẹ, dặn dò: “Mọi thứ đều ở bên trong, nếu cần giúp đỡ thì nói với mẹ một tiếng.” Sau đó, ôm đứa trẻ ngồi xuống sô pha.
Tô Tinh Vãn xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lúc này, ở phía bên kia.
Trong một phòng thí nghiệm tòa nhà dạy học An Ngự. Không gian bên trong khép kín, nhiệt độ rất thấp.
Một nhóm đàn ông mặc đồ tang đen bị Trương Chuẩn và những người khác dùng súng đã lên nòng đạn dí vào trán, từng người một bị kéo đi, bị cưỡng ép ngồi lên ghế gỗ.
“Mấy người các ngươi rốt cuộc là ai? Đừng nghĩ rằng bản thân có một chức quan lớn mà đòi bắt bọn tao! Tao muốn gặp chủ nhân của chúng mày!” Người đang nói chuyện chính là ba của Trần Gia Di, Trần Khánh Nguyên.
Bởi vì ông ta đang giãy dụa, gào thét suốt một đoạn đường nên lúc này giọng nói bị khàn đi rất nhiều, cả người chỉ dùng một từ chật vật là có thể hình dung ra dáng vẻ lúc này của ông ta.
Bảy đứa con nuôi của ông ta và những người hầu đi cùng cũng bị trói chặt hai tay, ấn giữ ngồi ở hàng ghế phía sau ông ta, bọn họ đều rất tức giận nhưng lại không dám nói ra.
“Muốn gặp lão đại của chúng tôi sao, ông không có tư cách đấy.”
“…Mày… Tại sao lại muốn nhằm vào tao?”
Trần Khánh Nguyên tức đến nỗi ngực đập phập phồng, đồng tử đỏ như máu, bị chọc tức tới mức nổi lửa.