[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1363: Chương 1363: Con rể




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng hy vọng bọn họ sẽ nói thêm vài câu.

Đôi mắt Hoắc Tây Châu trầm xuống, còn Vọng Cửu thì rất bình tĩnh híp mắt lại, cả hai đều không lên tiếng.

Tính cách của Tô Tinh Vãn là vậy, cô không có sự sợ hãi và yếu đuối của người phụ nữ bình thường, ngược lại còn giống như một cành hương bồ cứng cỏi, bề ngoài mềm mại, bên trong lại rất kiên cường. Không chịu bất kỳ uy hiếp hay áp lực nào.

Nếu trong lòng cô đã định chuyện gì rồi, cô nhất định phải thực hiện nó.

Cả hai đều biết tính cách của Tô Tinh Vãn là vậy, cho nên, sau khi Tô Tinh Vãn mở miệng từ chối hai lần, bọn họ cũng biết, không thể thuyết phục được Tô Tinh Vãn nữa rồi, chỉ đành tìm một phương pháp ổn thỏa khác.

Tô Tinh Vãn nhìn về phía Tô Ngưng, khẽ nói: “Cám ơn mẹ.”

Tô Ngưng thở dài, lộ ra vẻ bất lực: “Thôi bỏ đi, mẹ không khuyên được con. Nếu con đã nhất quyết phải ở lại đây, mẹ sẽ gửi điện tín cho cha con, bảo ông ấy điều động một nhóm người của nhà họ Tô đến đây.”

Sức chiến đấu của thân binh nhà họ Tô không thua kém gì vệ binh của Hoắc Tây Châu.

Vì sự an nguy của Vãn Vãn, nếu cả hai đội binh tinh nhuệ của nhà họ Tô và nhà họ Hoắc cùng chung sức bảo vệ, hẳn là có thể làm kiến phần lớn những kẻ muốn gây chuyện lo sợ.

“Vẫn có chút không ổn.” Vong Cửu im lặng một lúc lâu thì đột nhiên lên tiếng.

“Còn chỗ nào sắp xếp không ổn?” Tô Ngưng nhìn về phía Vong Cửu.

“Bởi vì…” Vong Cửu dừng lại một lát, nói: “Để tôi bố trí một ít bùa chú cho Vãn Nhi và Bình An, tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh cô ấy.”

Sự tồn tại của Khôi là một bí mật, cũng giống như sự tồn tại của anh ta vậy, càng ít người biết thì càng tốt.

Những người có mặt ngoại trừ Tô Tinh Vãn và Hoắc Tây Châu đã biết một chút về nội tình của anh ta trong mộ Tần Vương, thì những người ở đây ngay cả Tô Ngưng cũng không hề biết anh ta là người dị thường.

Lời đề nghị vừa rồi của Tô Tinh Vãn vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta, anh ta không thể tiết lộ những bí mật liên quan đến kinh nghiệm sống cho mọi người sau khi đã hứa với Tô Tinh Vãn là phải cẩn thận với người ngoài.

“Ừm, vậy thì làm phiền tới công tử rồi.” Tô Ngưng cảm kích nói: “Như vậy thì Vãn Nhi và Bình An ít nhất sẽ có sự bảo vệ từ ba phía, nhất định có thể bình an đợi chúng nó trở về.”

“Ừm, việc này không thành vấn đề.” Vong Cửu gật đầu với Tô Ngưng rồi nhìn Tô Tinh Vãn, nói: “Vãn Nhi, chuyện nhà họ Trần bên đó sẽ do anh và Hoắc Tây Châu phụ trách xử lý, em không cần phải xuất hiện. Ngày mai trước khi anh đi, anh sẽ làm cho em một pháp khác. Khoảng thời gian này, khiến em phải tủi thân ở thành phố này rồi, nhớ là không được đi ra ngoài, đợi bọn anh an toàn trở về.”

“Cửu công tử, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Hoắc Tây Châu lạnh lùng nhắc nhở, nhiệt độ xung quanh cơ thể anh gần như đã giảm xuống dưới không độ C, trong lòng như đang đốt lửa.

Anh thực sự không thích Vong Cửu và Vãn Vãn nói chuyện quá nhiều, quá gần nhau. Anh hi vọng trong mắt của Vãn Vãn chỉ có mình anh là đủ rồi.

Vong Cửu giễu cợt, ném cho Hoắc Tây Châu một cái nhìn ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là tay sai của anh, chỉ là giúp Vãn Nhi và hiệu trưởng Tô, đồng thời ngăn cản nhà họ Trần gây chuyện mà thôi.”

“Vãn Nhi, em yên tâm ở đây chờ tin vui của bọn anh.”

Cuối cùng thì, Vong Cửu cũng đi theo Hoắc Tây Châu ra khỏi nhà, bóng dáng mấy người dần dần đi xa, rất nhanh đã biến mất ở lối đi trong khuôn viên, không thấy hình bóng đâu nữa.

Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của những người này nữa, Tô Tinh Vãn lãnh đạm hỏi Tô Ngưng: “Mẹ, có phải con đã quá bướng bỉnh rồi không, con lẽ ra nên nghe lời mọi người?”

Cô có thể cảm giác được Hoắc Tây Châu đang không vui, có phải do yêu cầu của cô làm khó anh không?

Tô Ngưng vỗ nhẹ mu bàn tay của Tô Tinh Vãn trấn an: “Mẹ hiểu được tâm trạng của con.”

“Mẹ.” Tô Tinh Vãn cười khổ: “Mẹ vừa rồi cũng không vui vì con quá tuỳ hứng, đúng không?”

Cho dù lúc sau hai người có thỏa hiệp vì sự bướng bỉnh của mình, nhưng mẹ cô thực sự vẫn không muốn cô ở lại .

Tô Tinh Vãn cụp mắt xuống, trong lòng có chút mệt mỏi.

Tuy nhiên Tô Ngưng lại nói: “Đó là chuyện vừa rồi, bây giờ mẹ đã hiểu điều đó rồi. Tâm trạng bây giờ của con giống với tâm trạng của mẹ lúc kết hôn với ba con ở nhiều thập kỷ trước.”

“Cái gì.” Tô Tinh Vãn ngẩng đầu.

Tô Ngưng nở nụ cười hiền từ: “Sau khi cha con làm gia chủ của nhà họ Tô, cũng thường xuyên xông lên tiền tuyến đi làm nhiệm vụ. Cha con vì lợi ích của quốc gia mà có nhà cũng không thể về. Mẹ lúc đầu rất phụ thuộc vào ông ấy, dường như không có cách nào chịu đựng được cái cảnh ông ấy quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, không trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.