Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Tô Tinh Vãn vô cùng hốt hoảng vì bị ánh mắt chăm chú của Vong Cửu nhìn mình chằm chằm, cô vội vàng lùi về phía cửa vài bước, mơ hồ nói: “Dù sao thì tôi cũng không hy vọng anh xảy ra chuyện. Đừng trì hoãn thời gian nữa, tôi gửi Bình An cho mẹ tôi, chúng ta đi tìm người nhà họ Trần.”
“Vãn nhi, Bình An, mẹ về rồi đây.”
Tiếng hô của Tô Ngưng đúng lúc vang lên ở bên ngoài.
“Mẹ đã về.” Tô Tinh Vãn như được đại xá, lập tức ôm Bình An đi vòng qua Vong Cửu, đến phòng khách nghênh đón.
Khóe miệng Vong Cửu hơi nhếch lên, sương mù trong lòng dần nhạt đi, âm thầm thề: “Vãn nhi, tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu đau khổ.”
Ngay sau đó, trên mặt anh ta mang theo ý cười trong trẻo, đi đến phòng khách tụ họp với mọi người.
“Nói cái gì với Vãn Vãn thế? Sao ở trong đó lâu vậy?” Hoắc Tây Châu vô cùng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vong Cửu một cái, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười bên khóe miệng kia của Vong Cửu rất đáng ghét.
“Không liên quan đến anh.” Vong Cửu khiêu khích nhướng mày với Hoắc Tây Châu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Hoắc Tây Châu: “...”
“Đi thôi. Vãn Nhi đi cùng với chúng tôi. Bình An làm phiền hiệu trưởng Tô chăm sóc rồi.” Vong Cửu chắp tay cười với Tô Ngưng.
“Không được. Tôi không cho phép cô ấy đi.” Sắc mặt Hoắc Tây Châu đột nhiên trở nên lạnh lùng, lúc này anh chỉ muốn ấn Vong Cửu xuống đất mà đánh một trận cho tỉnh táo đầu óc: “Anh bớt đưa cô ấy vào mấy chỗ nguy hiểm đi.”
Lần này bọn họ rời đi, chưa biết ngày tháng năm nào mới trở về. Mặc dù có đủ thân binh để bảo vệ mấy người Vãn Vãn, nhưng giữa thời loạn thế này, ai có thể bảo đảm chắc chắn an toàn chứ.
Từ lúc ở bữa tiệc tối của trường, bản thân không nhịn được mà nói ra thân phận thật sự của Vãn Vãn ở trước mặt mọi người, trong lòng anh vẫn luôn có một nỗi lo lắng âm ỉ.
Phơi bày thân phận quá sớm, tuy rằng đã vả thẳng vào mặt mấy người Trần Gia Di, nhưng trên thực tế cũng chặt đứt sự nghiệp đọc sách của Vãn Vãn.
Tuy Vãn Vãn không có ý trách móc anh, nhưng anh không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Trong xã hội có rất nhiều người có tâm tư bất chính với nhà họ Hoắc, không chừng sẽ có người bên từ bên ngoài duỗi tay vào đại học An Ngự, làm hại đến Vãn Vãn và đứa nhỏ thì sao.
Anh có nên nhanh chóng đưa Vãn Vãn và Bình An về phủ không nhỉ?
“Vãn Vãn, anh phái người đưa các em trở về. Hôm nay đi luôn.” Hoắc Tây Châu nắm lấy cổ tay Tô Tinh Vãn, giọng điệu khẩn cầu.
Tô Tinh Vãn bỗng nhiên ngơ ngác, trong mắt lộ ra vẻ mơ màng: “Tại sao?”
Là bởi vì cô và Vong Cửu ở cùng một chỗ quá lâu?
Nguyên nhân không đến mức buồn cười như vậy chứ?
Lúc trước khi cô lựa chọn giữa Vong Cửu và anh, cô cũng đơn độc nói với Vong Cửu rất nhiều chuyện mà, Hoắc Tây Châu cũng đâu có biểu hiện gấp gáp như hôm nay.
Hoắc Tây Châu hạ quyết tâm, kiên trì nói: “Ngoan, nghe theo sắp xếp của anh đi. Em đưa đứa nhỏ trở về nhà họ Hoắc hay nhà họ Tô, anh đều có thể yên tâm. Nếu em còn ở đây, anh sẽ bị phân tâm, bởi nơi này không an toàn.”
Tô Ngưng ngẫm nghĩ một chút, cũng nói: “Vãn nhi, mẹ cảm thấy Tây Châu nói rất có lý. Trước mắt trường học không đóng cửa, người Oa quốc và những người có ý đồ xấu khác đều chưa bị bắt. Chỉ một Trần Gia Di thôi đã khiến con bị dày vò đủ rồi. Trong trường không thiếu nữ sinh ghen ghét với con, nếu phụ nữ mà đã ghen ghét lên, sẽ phá hủy tất cả. Mẹ không hy vọng con bị tổn thương khi ở đây.”
Tô Tinh Vãn lắc đầu: “Nhưng Tây Châu và mọi người đang liều lĩnh ở tiền tuyến để bảo vệ gia tộc, con không muốn lui về phía sau mà không giúp được gì, chỉ có thể mỗi ngày nơm nớp lo sợ suy đoán xem mọi người có ổn không.”
“Vãn nhi—” Tô Ngưng lo lắng gọi một tiếng: “Ngoan, nghe lời.” Bà ấy càng nghĩ càng cảm thấy băn khoăn của Hoắc Tây Châu là rất đúng.
Đúng là trong trường học đã không còn an toàn nữa rồi, không thể để Vãn Vãn và Bình An làm mục tiêu cho đám xấu xa kia nữa.
Tô Tinh Vãn càng giữ vững lòng tin: “Mẹ à, con sẽ ở đây, không đi đâu hết. Ít nhất như vậy con có thể học dược lý, điều chế ra một ít thuốc đặc trị, cung ứng cho đám người Tây Châu ở tiền tuyến, sớm ngày kết thúc chiến tranh. Nếu bắt con đi, con sẽ rất khó chịu. Bình An còn nhỏ, tuổi của mẹ cũng đã lớn, đã đến lúc về hưu chăm cháu rồi. Con giao phó Bình An lại cho mẹ, con ở lại nơi này, làm những việc mà con đủ khả năng làm được.”
Tô Ngưng vừa đau xót vừa lo lắng: “Con... Haiz, con đúng là bướng bỉnh.”
Bà ấy không có cách nào thuyết phục con gái nhà mình, chỉ có thể kỳ vọng mà nhìn Hoắc Tây Châu và Vong Cửu, dùng ánh mắt ra hiệu— Hai đứa xem Vãn nhi không nghe khuyên bảo như vậy đó, mẹ cũng không có cách nào.