[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1361: Chương 1361: Kỹ năng kế thừa




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Thời gian nghỉ của thầy cô An Ngự là từ 12 giờ trưa đến 1 giờ rưỡi chiều, mà mẹ tôi vẫn chưa về. Có lẽ cuộc họp đã bị kéo dài. Giờ về buổi trưa cũng khó chắc chắn. Thế này đi, các anh cử một đội theo tôi trước, cùng tôi đến phòng họp tìm mẹ, giao thằng bé xong, tôi sẽ theo bọn họ trở lại đây, rồi đến gặp nhà họ Trần với các anh. “

“Hiệu trưởng Tô sẽ trở lại sau năm phút nữa, không cần đưa Bình An ra ngoài. Mặc dù cuộc họp buổi sáng của bà ấy không thành công lắm, nhưng có thư lệnh do thiếu soái Hoắc Tây Châu ký tên, và những người trong hội đồng quản trị trường không còn làm khó hiệu trưởng Tô. Hiện giờ bà ấy đang trên đường về. “

“Anh biết hả.” Tô Tinh Vãn ngạc nhiên nói. Mặc dù cô đã tự nhủ với bản thân rằng năng lực của Vong Cửu cực kỳ cao thâm, học sâu biết rộng còn hiểu kỳ môn độn giáp, và là một nhân vật gần giống với thần tiên. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta có thể dự đoán trước mọi thứ.

Nhưng Tô Tinh Vãn vẫn rất ngưỡng mộ năng lực mà Vong Cửu đang nắm giữ.

Vong Cửu nhếch môi mỏng, trong lòng thầm đắc ý, nhưng trên mặt lại cố tình hời hợt bâng quơ: “Anh có thể dạy em mấy thứ này. Phần lớn khả năng anh có được đều không cần dựa vào di truyền huyết thống, chỉ cần em chịu học, anh sẵn sàng dạy.”

Rất nhiều khả năng đều là anh ta không ngừng nghiên cứu và đi sâu thực tiễn qua cuốn điển tịch mộ Tần Vương trong những tháng ngày dài dăng dẳng mà có được. Nếu như Vãn nhi có hứng thú, mấy thuật pháp kỳ lạ đó, anh ta sẽ những cái cô ấy thích, và dạy lại toàn bộ.

Tô Tinh Vãn mở to đôi mắt, vui vẻ nói: “thực sự chỉ việc học thôi là có thể hiểu rõ rồi ư? Tôi chỉ là một người phàm, không hề có máu mủ với anh. Thật ra, tôi cũng không phải cái gì cũng muốn học, chỉ là khả năng dự đoán trước sự việc với thuật đọc tâm. anh dạy tôi được không?”

“Thuật đọc tâm?” Vong Cửu bật cười, “Em muốn học cái này à?”

“Ừm, được không hả?” Tô Tinh Vãn thực sự có phần mong đợi.

Vong Cửu dừng lại rồi gật đầu, “Được thì được, hơn nữa vô cùng đơn giản. Nhưng sau khi học xong, nếu em không kiểm soát được tâm trạng của mình như anh, em bị những tiếng người ồn ào không ngớt ở xung quanh làm cho suy sụp tinh thần.” Lại nữa, biết nhiều bí mật lòng người như vậy, chẳng hề vui chút nào. Nó sẽ chỉ cảm thấy rằng con người phù phiếm và bẩn thỉu, kém xa so với vẻ dễ thương thuần khiết của thứ chết trong mộ. (Tất nhiên, Tô Tinh Vãn và Bình An là những ngoại lệ trong trái tim anh ta.)

Tô Tinh Vãn nắm chắc trọng điểm, “Rất đơn giản? Lẽ nào không cần luyện dăm ba năm luyện tạp sao?”

Vong Cửu lắc đầu, “Ừ, pháp thuật này không cần luyện công pháp cổ thư. Chỉ cần em uống máu của anh, nặn một thủ quyết ở linh đường của em, để em khai mở tâm thức.”

“… Uống máu của anh?” Tô Tinh Vãn sững người một lúc, trên mặt lộ ra vẻ gượng gạo, “Thế còn dự đoán tương lai thì sao? Pháp này cũng phải làm như vậy à?

“Ừm, thuật này cũng cần kết hợp với máu của tôi.”

“Tôi không học mấy thứ này nữa, anh đừng nhắc tới chuyện này với người khác.” Tô Tinh Vãn lắc đầu.

“Máu của tôi không bẩn.” Vong Cửu duỗi tay đưa tới trước mặt Tô Tinh Vãn, chậm rãi dụ dỗ: “Nó khác với máu của các cô, vô cùng có lợi, còn có thể khiến cô giống với tôi, mãi mãi không già.”

“Tôi đã nói rồi, sau này không được nhắc tới nữa.” Sắc mặt Tô Tinh Vãn thay đổi, cực kỳ nghiêm túc ấn cánh tay của Vong Cửu xuống.

Có thể cảm nhận được Tô Tinh Vãn quan tâm mình, tâm trạng uể oải của Vong Cửu có một chút rung động nhảy nhót, dịu dàng chớp mắt với Tô Tinh Vãn. “... Nhưng tôi chỉ nói với cô thôi, còn sống chết của người khác thì không liên quan tới tôi. Bọn họ cũng không có năng lực để làm hại đến tôi, cô đừng lo lắng.”

Lo lắng trong lòng Tô Tinh Vãn vẫn chưa hề nguôi ngoai, cô nhìn con ngươi trong suốt của Vong Cửu, tiếp tục khuyên nhủ bằng giọng điệu hòa hoãn: “Anh cũng từng nói, anh không phải là thiên hạ vô địch. Oa quốc có một con dị chủng tên là Khôi, là kẻ thù của anh. Tôi không hy vọng vào thời điểm anh giao đấu với nó còn nảy sinh thêm rắc rối, bị một vài người có ý đồ riêng tính toán, chỉ vì muốn lấy được máu từ trên người anh.”

Tô Tinh Vãn rũ mắt xuống, giọng điệu sa sút: “Nếu anh xảy ra chuyện, tôi sẽ rất đau khổ.”

“Sẽ rất đau khổ ư?” Hô hấp của Vong Cửu dừng một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm, cẩn thận nhìn phản ứng của Tô Tinh Vãn.

Nếu như không phải anh ta cảm thấy ghen tuông với Hoắc Tây Châu rất ngây thơ mất mặt, vào giờ phút này, anh ta nhất định sẽ hỏi Tô Tinh Vãn một vấn đề.

— Nếu anh ta và Hoắc Tây Châu đồng thời gặp nguy hiểm, chỉ có một cơ hội sống sót, hơn nữa chỉ có cô mới có thể cứu. Cô sẽ chọn cứu ai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.