Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ừm, anh đã nhờ Trương Chuẩn đi thu xếp, trước sai người tới can ngăn nhà họ Trần. Về phía nhà họ Thẩm, anh cho Lượng đến cảnh cáo, chuyện này kết thúc như vậy đi.” Hoắc Tây Châu đứng dậy đi sắp xếp.
Vong Cửu lấy lại dáng vẻ bình tĩnh của lão thần, ngồi lại vào chỗ của mình, gương mặt ôn hòa chống cằm nhìn Tô Tinh Vãn và Bình An.
Tô Tinh Vãn vốn dĩ muốn làm bộ như mình không để ý, nhưng ánh mắt của Vong Cửu quá lô liễu, gần như là không kiêng nể gì cả.
Cô buộc lấy một tay dời cái mông nhỏ của Bình An lên đùi, một tay vỗ khuôn mặt bên phải của mình, giả bộ ngớ người: “Trên mặt tôi có gì sao?”
“Không, anh chỉ muốn gặp lại em.”
“Hả?” Tô Tinh Vãn hơi ngượng ngùng trước sự thẳng thắn của Vong Cửu, cô cắn môi dưới, vờ như nghe không hiểu, vỗ vỗ tay nhỏ của đang nắm vạt áo mình của Bình An, không muốn một mình nói chuyện với Vong Cửu trước khi Hoắc Tây Châu quay lại.
Vong Cửu thu lại ánh nhìn, một nét thất vọng xẹt qua đáy mắt, lại yếu ớt đưa mắt về phía cái bát trước mặt mình.
“Em biết là anh có thể đọc được suy nghĩ của con người. Cho nên, anh lại làm phiền em rồi, đúng không?”
Tô Tinh Vãn cẩn thận trả lời: “...anh đừng dùng cách này để đoán tâm tư của tôi nữa, nó sẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái, và cũng không công bằng với anh.”
Thích một người lại không được đáp lại, đây là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
Vong Cửu là một người kiêu ngạo như vậy, từ tận đáy lòng, cô không hy vọng Vong Cửu sẽ vì bản thân không được hồi đáp một cách bình đẳng mà cảm thấy mất mát và tự chối bỏ bản thân.
“Đặt em vào trong tim, đó là việc của riêng anh, không liên quan đến em. Em không cần phải để ý, cũng không cần ràng buộc tương lai của anh với em. Vốn là những việc anh tình nguyện.” Vong Cửu bình tĩnh nói.
Điều khiến anh ta bất lực nhất, chính là tính tình quá nhân từ của Tô Tinh Vãn.
Tình cảm của anh dành cho Tô Tinh Vãn được chồng chất bởi hai đời, xen lẫn những cảm xúc phức tạp giữa sự bảo vệ và cảm giác tội lỗi. Chưa bao giờ tăng đột ngột trong một lúc.
Lòng người khó kiểm soát, cảm xúc của bản thân, anh ta đã cố gắng kìm nén, nhưng chẳng mấy hiệu quả, ngược lại còn khiến trái tim khó chịu. Vì vậy, anh ta đón nhận sự thật rằng mình phải cạnh tranh với Hoắc Tây Châu một cách rất bình tĩnh.
Tuy rằng bây giờ cạnh tranh không lại Hoắc Tây Châu, nhưng trong tương lai, ai có thể chắc chắn chứ?
Hoắc Tây Châu sống thọ không quá mấy chục năm, chỉ cần bản thân tiêu hao, không đi không ép. Sau khi Hoắc Tây Châu lìa xa cõi đời, rồi thi triển pháp thuật khôi phục tuổi thanh xuân cho Vãn nhi, quên đi sự tồn tại của Hoắc Tây Châu, ở bên cạnh mình, cũng coi như là mỹ mãn rồi.
“…Xin lỗi.” Tô Tinh Vãn rũ mắt thì thầm.
Rốt cuộc, cô ấy không thể cho người khác cùng kỳ vọng được.
—— Mặc dù bản thân cô có thể lạnh lùng phớt lờ đám người Thẩm Thuận Côn, nhưng đối mặt với Vong Cửu, cô cảm thấy mình là một người phụ nữ xấu xa.
Giữa cô và Vong Cửu, thực sự không có khả năng đơn thuần nào khác ngoài mối quan hệ yêu đương sao?
“Không có.” Vong Cửu đứng thẳng dậy.
“Cái gì?” Tô Tinh Vãn kinh ngạc ngẩng đầu.
Vong Cửu nhìn vào mắt Tô Tinh Vãn, giọng điệu tĩnh lặng như nước, “Anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của em, mặc dù đám người Trương Chuẩn có thể kìm chân nhà họ Trần, nhưng không có cách nào khiến nhà họ Trần câm miệng đâu, anh đến giúp một tay. “
“Chờ đã!” Tô Tinh Vãn gọi ngược Vong Cửu lại, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt, “Tôi có thể đi cùng anh không? Nếu có thể thuyết phục bọn họ theo cách của tôi, hy vọng tôi giúp được.”
Vong Cửu im lặng, nhìn dáng vẻ có chút kỳ vọng của Tô Tinh Vãn, cuối cùng vẫn gật đầu. Anh ta không phải Hoắc Tây Châu, nếu như Hoắc Tây Châu ở đây, có thể sẽ ngăn cản Tô Tinh Vãn xuất hiện trước mặt nhà họ Trần.
Nhưng anh ta chỉ muốn Tô Tinh Vãn có thể bình thản đối diện với lòng tốt của anh ta với cô, nở vẻ mặt tươi cười, không lo âu sợ hãi.
Thế là, anh ta đáp: “Anh đưa em đến đó, nhưng em phải nhờ mẹ em trông Bình An trước đã.”
Những người trưởng dương khí rất mạnh, với cả đàn ông nhà họ Trần rất đông đúc, hiện tại tất cả đều đang đắm chìm vào nỗi bi thương trước cái chết thảm của Trần Gia Di, rất khó đảm bảo mấy người đó khi gặp mặt Tô Tinh Vãn và tiểu Bình An, liệu có mất kiểm soát cảm xúc mà làm tổn thương mẹ con Vãn nhi hay không.
Chuyện này không phải là điều anh ta muốn, anh ta buộc phải chuẩn bị tốt để phòng ngừa.
“Tôi đưa nó cho mẹ tôi, rồi đi gặp mọi người với anh.” Tô Tinh Vãn dứt khoát nhận lời.
Cô nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã điểm mười hai giờ bốn lăm phút, nhưng mẹ cô vẫn chưa quay lại.