Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta cũng nghĩ như Hoắc Tây Châu, Tô Tinh Vãn quá gầy, cần ăn thêm chút gì đó để bồi bổ.
Điểm chú ý của Tô Tinh Vãn tập lại ở chỗ, “Hung thủ đúng lúc lại là tên người Nhật mà các anh bắt được? Vậy có thể giao ra tên tội phạm giết người này để làm sáng tỏ trách nhiệm của An Ngụ khi nhà họ Trần và nhà họ Thẩm đến gây sự rồi?”
Nếu có thể làm được như vậy, lửa giận của nhà họ Thẩm và nhà họ Trần có lẽ sẽ nguôi ngoai. Suy cho cùng, An Ngự không hề có lỗi trong tai nạn do con người gây ra này.
Hoắc Tây Châu cảm thấy Tô Tinh Vãn nói gì cũng có lý, anh nhìn sang Vong Cửu, “Người đó bị anh giết chưa đấy?”
Nếu tên người Nhật đó vẫn còn thở, bọn họ trực tiếp giao người này cho An Ngự để rửa sạch tội danh cho An Ngự, cũng có thể chấm dứt nỗi canh cánh trong lòng mẹ vợ.
Vong Cửu đáp: “Chết cũng không chết. Nhưng mà vô dụng rồi. Mấy người muốn bảo hắn mở miệng thừa nhận chuyện giết chết Trần Gia Di, khó đấy.”
“Tại sao? Nếu hắn ta vẫn còn sống, chúng ta chỉ cần khiến anh ta thú nhận những gì hắn đã làm.” Tô Tinh Vãn khó hiểu.
Vong Cửu không biết giải thích thế nào: “Trước đây thấy hắn ta lẻn tấn công Hoắc Tây Châu, anh ra tay khá mạnh. Hiện giờ đầu óc hắn như trong tình trạng chứng si. Dù cho miễn cưỡng vác hắn đến trước mặt hai gia đình, thì cũng không còn nói được gì, trả lời câu hỏi đâu. “
“Chứng si?”
“Ừm, chính là chứng mất trí nhớ. Bộ não không còn suy nghĩ và sắp xếp ngôn ngữ được nữa, chỉ có thể duy trì các dấu hiệu của trạng thái thực vật.” Vong Cửu cười tiếc nuối.
Thực ra, nguyên nhân thực sự là lúc trước để đánh hạ sức lực của Kotsuki Soutai, anh ta đã trực tiếp phá vỡ hệ thống thần kinh của Kotsuki Soutai. Giờ đây, Kotsuki Soutai chỉ còn là một cái xác không hồn.
Nhưng mà sự tình của Kotsuki Soutai dính đến việc anh ta giải cứu Hoắc Tây Châu, có lẽ Vãn Vãn có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của anh ta thôi.
Cuối cùng thì Tô Tinh Vãn cũng hiểu ý của đối phương, Vong Cửu nói rằng ngay cả khi tên người Nhật bị lôi trước mặt nhà họ Trần và nhà họ Thẩm, tên đó cũng sẽ không có ý thức của mình, để biện minh hay thừa nhận tội ác.
Đến khi đó, nhà họ Trần và nhà họ Thẩm cùng nhau gây khó dễ, nghi ngờ An Ngự đang lừa bịp bọn họ, rồi một loạt vấn đề kéo nhau mà đến.
“Nhưng nếu không giao nộp hắn, nhà họ Thẩm còn dễ nói, đám người nhà họ Trần kia chắc sẽ không nói đạo lý đàng hoàng với trường chúng ta. Tôi sợ bọn họ sẽ gây hại đến người trong trường.” Tô Tinh Vãn thở dài.
“Anh sẽ xử lý người của hai gia đình đó, không để bọn họ có cơ hội làm loạn trường học.” Hoắc Tây Châu trực tiếp đứng dậy, “Anh sẽ sai người điều tra nơi ở hành tung hiện tại của bọn họ, có tin tức liền trực tiếp khống chế. “
Các nhân tố không ổn định nên được kiểm soát ngay từ đầu, tránh manh mối đứt đoạn
“Khụ… Bọn họ cũng không phải sơn tặc, anh thẳng tay nhốt họ lại, đến lúc người khác hỏi anh, thì trả lời thế nào?” Tô Tinh Vãn quay sang Hoắc Tây Châu, cảm thấy có chút đau đầu.
Còn người ngày thường điềm tĩnh như Tây Châu, sao bây giờ lại bốc đồng như thế?
Hàng chục người nhà họ Trần và nhà họ Thẩm bị nhốt, chuyện nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không hề nhỏ, nhưng tuyệt đối không giống như mấy chục năm trước, rất dễ che giấu.
“Vì cấp bách nên chúng ta không còn nhiều thời gian. Chẳng bao lâu phải đi nữa rồi.” Kỳ thực Hoắc Tây Châu cũng khá bất lực, nếu như có đủ thời gian, thì thế nào anh cũng sẽ giải quyết mối lo của mẹ vợ và Vãn Vãn một cách ổn thỏa trước khi lại rời đi.
Nhưng bây giờ, trước khi anh và Vong Cửu xuất phát, chỉ đành khống chết nhà họ Trần và nhà họ Thẩm.
“Nhưng mà ...” Tô Tinh Vãn vẫn lắc đầu, “Không còn cách nào tốt hơn sao?”
Vong Cửu nói thẳng: “Cách tốt nhất, chính là khống chế nhà họ Trần và nhà họ Thẩm lại trước khi họ làm loạn, bắt họ im miệng và chấp nhận câu trả lời mà chúng ta đưa ra.”
Mặc dù những thủ đoạn bạo lực có thể bị nghi ngờ là ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng không dùng bạo lực kiếm chế bạo lực, nhanh chóng kiểm soát cục diện, nó sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi bất an cho người khác.
Chủ ý của Hoắc Tây Châu, đơn giản nhưng thô bạo, phù hợp với hình dung của anh ấy, và cho rằng nó hoàn toàn khả thi.
Ngược lại, “phương pháp toàn diện” mà Wan'er vạch ra mới đúng là khiến người ta đau đầu, khó đạt được hiệu quả như mong đợi trong thời gian ngắn.
“Được rồi.” Tô Tinh Vãn cân nhắc xong thì thở dài, “Vậy thì tôi sẽ nói với mẹ tôi về chuyện này, giao việc này cho các anh. Chúng tôi không lo nữa. Những vấn đề sau đó, chúng ta đi một bước tính một bước vậy. Người, dù sao không phải chúng ta hại chết, thây cô và học sinh An Ngự không thẹn với lòng. “