Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta nhìn Hoắc Tây Châu một cái, lập tức nói: “Tôi hiểu nỗi khổ tâm của anh, nhưng bọn họ không thể, thắng bại chỉ nắm chắc một đến hai phần, phương án mà lúc trước chúng ta lựa chọn, tỷ lệ thắng bại là 5 – 5, có thể đánh một trận với Khôi thú, cứ dựa theo đó mà làm.”
Dứt lời, anh ta chỉ vào trán mình gật đầu, nói chuyện với mọi người bằng tốc độ cực nhanh: “Bây giờ tôi đã cảm nhận được khí tức của Khôi thú, tôi sẽ đi tìm nó ngay lập tức, sau khi tôi đi, mọi người hãy đếm đến hai mươi, nếu tôi truyền âm báo mọi người đi ra ngoài thì phải tốc chiến tốc thắng, dựa theo sự sắp xếp của thiếu soái và sĩ quan đi đánh tan quân đội người Nhật!”
Mọi người nín thở, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sáng rực, nhìn chằm chằm Vong Cửu, giống như đã coi Vong Cửu là thần.
Vong Cửu lại thể hiện thần kỹ một lần nữa, biến mất trước mặt bọn họ.
Ngay cả làn khói cũng không để lại.
Một người đàn ông cao lớn như vậy đột nhiên biến mất không còn dấu vết trước mặt mấy ngàn con mắt.
Độ tin phục mà đám binh lính dành cho Vong Cửu nhất thời dâng đến đỉnh điểm.
Đếm đến hai mươi, trong lòng mọi người đếm nhẩm, lúc đếm đến số hai mươi, tất cả đều không động đậy.
Mãi đến khi Hoắc Tây Châu ra hiệu, các đội ngũ đã chỉnh đốn quân số của đội mình, lập tức chia nhau ra, lặng yên không một tiếng động di động về hướng khác của ngọn núi.
Ở một nơi khác.
Vong Cửu và một bóng dáng quỷ dị màu trắng không ngừng dây dưa trong núi rừng rậm rạp.
Dường như cảm thấy Vong Cửu vô cùng phiền phức, bóng dáng màu trắng đó dừng lại, quay đầu gầm lên một tiếng, miệng càng ngày càng lớn, phun một quả cầu lửa về phía Vong Cửu.
Lúc đầu, quả cầu lửa chỉ lớn bằng nắm đấm, nhanh chóng vọt đến trước mặt Vong Cửu, biến thành một người lửa cao lớn, bốc cháy hừng hực.
Tốc độ bay của Vong Cửu quá nhanh, dường như không kịp né tránh.
Dường như quả cầu kia ném thẳng đến trước mặt anh ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Vong Cửu híp mắt lại, lòng bàn tay hướng vào ngực, lấy ra một lá cờ nhỏ màu đen.
Lá cờ hình tam giác, chỉ lớn bằng nửa bàn tay của người đàn ông trưởng thành, hai mặt không có vật gì, cũng không có ký hiệu, ngay khi quả cầu lửa phóng tới, trong nháy mắt nó đã khuếch trương ra bốn phía, dường như có thể che lấp cả bầu trời, mặt chính diện thay Vong Cửu chặn lại quả cầu lửa. Sau đó, nó cuốn lấy quả cầu, nuốt quả cầu đang cháy hừng hực vào trong.
Bóng dáng màu trắng thấy thế, thân thể lung lay, suýt chút nữa không nhịn được mà ngã xuống từ không trung. Nó nói tiếng người với giọng phẫn nộ: “Vong Cửu! Anh quá bá đạo rồi! Tôi chỉ muốn cùng khống chế mộ Tần Vương với anh thôi, cũng không muốn giết anh, tại sao anh lại ép tôi, phá hủy nguyên khí hỏa châu của tôi.”
Vong Cửu hừ một tiếng, mặc niệm khẩu quyết, thu hồi lá cờ nhỏ lại, ngay cả viên hỏa châu bị lá cờ nuốt chỉ còn lại một nửa cũng rơi vào tay anh ta.
Lúc này, anh ta mới nhíu mày nhìn Khôi thú, khinh thường nói: “Một núi không thể có hai hổ, mi cũng xứng cùng ta cai quản thế giới của ta ư? Khôi thú, mi đừng tưởng bản thân mình ẩn nấp trong cơ thể người mấy năm thì đã là giỏi rồi, mau đưa tay chịu trói, ông đây cho mày được chết tử tế.”
“Ồ, lời này nên là tôi nói với anh mới đúng.” Sau làn sương mù dày đặc, Khôi thú hóa thành hình người, dáng người lả lướt đi về phía Vong Cửu.
Đợi đến khi nhìn rõ ký chủ lần này Khôi thú tìm được, tay Vong Cửu dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Chút tài mọn, chẳng qua chỉ là thuật huyễn hóa mà thôi. Cho dù mi biến thành dáng vẻ của cô ấy thì hôm nay cũng không thoát được cái chết.”
Khôi thú nghe vậy, cũng không tức giận, ngược lại trong mắt mang theo ánh nước, nhìn về phía Vong Cửu, thống khổ cắn môi nói: “Cửu công tử, giết tôi đi.”
“Em…” Vong Cửu giật mình.
“Mi… Đúng là đáng chết!” Vong Cửu chỉ sững người trong chốc lát rồi ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh ta nhanh chóng ra tay, túm chặt lấy cổ của đối phương, nhấc bổng lên.
Khôi thú chết tiệt này, vậy mà lại ở thời khắc sống còn hóa thành dáng vẻ của Tô Tinh Vãn.
Cũng may là lúc rời khỏi An Ngự, anh ta đã thiết lập ấn ký bảo vệ của mình trên người Vãn Vãn.
Còn trên người cô gái trước mặt này thì không có.
“Ưm... Vong Cửu, đừng do dự nữa, giết tôi đi. Nó đã chiếm lấy thân thể của tôi, muốn dùng tôi để ép anh và Tây Châu nhượng bộ. Tôi không muốn cản trở hai người.”
Cô gái buông thõng hai chân, ko hề giãy dụa hay đá loạn trong không trung vì cơn đau nơi cổ họng mà bình tĩnh đến đáng sợ… Chỉ khi Vong Cửu nhìn cô, cô mới trừng đôi mắt xinh đẹp long lanh, mịt mờ hơi nước nhìn lại anh ta, dòng lệ tuôn rơi nơi gò má.