Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng may kỷ luật quân đội của đối phương rất lỏng lẻo, hơn nữa lại sợ yêu thú trên núi, cũng không dám nhân lúc trời tối đi chiếm lĩnh.
Vốn là anh không biết tôi, tôi không biết anh, đối phương và bọn họ đều không biết nơi đóng quân của đối phương, tạo ra một trạng thái cân bằng.
Nhưng hiện tại, thế cục cân bằng sắp bị phá vỡ.
Hoắc Tây Châu cũng định cho người đi điều tra nơi đóng quân của người Nhật, bây giờ đã có một đàn dê đang chờ làm thịt ở trước mắt, con ngươi của anh xoay trong, để Vong Cửu bấm ngón tay tính toán, xem xem nhóm quân đội người Nhật này có phải mồi nhử mà đối phương cố ý tung ra hay không.
Vong Cửu dựa vào linh văn, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của mọi người đang ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, từ trong mắt của binh lính báo tin, hắn thấy được hình ảnh người bên mình phát hiện doanh trại kẻ địch.
Cẩn thận nhìn lại, Vong Cửu nói với Hoắc Tây Châu: “Nếu trong đội quân của đối phương không có người có thể chế tạo chướng nhãn pháp đối phó Khôi thú, tôi sẽ để anh phát lệnh đánh lén ngay. Nhưng bây giờ chúng ta chưa tìm được nơi Khôi thú lẩn trốn, nếu để người của chúng ta bại lộ tung tích, có khả năng đại quân sẽ bị phản.”
“Ý của anh là buông tha cho đám người này trước, chúng ta cứ án binh bất động, chờ đến khi tìm được Khôi thú trong đám yêu thú kia mới đi giải quyết đám người Nhật này?” Hoắc Tây Châu đè tay lên mi tâm, nhức đầu nói: “Nhưng anh cũng biết, Khôi thú quỷ kế đa đoan, năng lực lại ngang bằng với anh, muốn bắt được nó sao có thể dễ đến thế?”
Nếu có thể dễ dàng bắt được Khôi thú, đám người bọn họ còn ở đây trông chờ cái gì?
Tất nhiên sẽ xuất động toàn quân, bắt giặc bắt vua trước.
Bảo vệ mộ Tần Vương, cản trở lớn nhất của bọn họ chính là Khôi thú dị chủng mạnh nhất kia. Nếu có thể giải quyết nó, cho dù đội quân người Nhật có vạn người, ngàn quân của nhà họ Hoắc cũng có thể đánh bọn họ sấp mặt.
Vong Cửu che miệng ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh giải thích: “… Tôi đã phân tán linh thức của tôi, linh văn trên người bọn họ sẽ truy tìm tung tích Khôi thú, tôi sẽ mượn thân thể của những người kia đi đối chiến với Khôi thú. Lúc đó mọi người có thể đi ra kết giới, đi giết người Nhật.”
Ánh mắt Hoắc Tây Châu hơi đổi, kết hợp với những lời giải thích và lời khuyên của Vong Cửu, cuối cùng anh cũng hiểu được sự cố kỵ của anh ta.
Nếu Khôi thú không chết, Vong Cửu cũng không dám khẳng định lúc đám người bọn họ đánh nhau với người Nhật có thể thắng mà không tốn một binh.
Hiện tại Vong Cửu vô cùng quý trọng tính mạng của những người bên cạnh mình…
“Được, nghe lời anh. Tôi đi nói chuyện với đám người sĩ quan Hồ, chỉ huy đám binh lính đã tiến vào mộ Tần Vương. Mọi người sẽ đợi thêm tin tức của anh.” Hoắc Tây Châu nói xong, lập tức để người hầu bên cạnh mình tiến lên, trải bản đồ bố phòng mộ Tần Vương mà lúc trước anh đã vẽ ở trên tàu hỏa ra bàn, nghiêm túc thảo luận cùng một số sĩ quan cấp cao dẫn quân.
Hoắc Tây Châu nói về phương án hành động của bản thân trước, cuối cùng mới hỏi mọi người một câu: “Tôi nói có rõ không? Nếu mọi người có phương án tốt hơn thì cứ nói ra, không cần phải khiêm tốn.”
Quân nhân ở đây càng áp chế thì càng bùng nổ mãnh liệt, càng gặp khó khăn càng hứng khởi, Hoắc Tây Châu bình tĩnh cổ vũ khiến bọn họ vứt bỏ sự kiêng dè về cấp bậc quân hàm. Lập tức có mấy người trẻ tuổi nhìn vào những khu vực đã được đánh dấu trên bản đồ, nói lên suy nghĩ của mình.
Vẻ mặt Hoắc Tây Châu ôn hòa, sau khi nghe bọn họ nói xong thì vẫy tay với Vong Cửu.
Vong Cửu chớp mắt, chỉ vào mũi mình: “Anh muốn tôi dự đoán phương án nào có thể thành công ư?”
Hoắc Tây Châu không khẳng định, cũng không phủ định.
Chỉ có điều cằm anh hất hất về phía Vong Cửu, tỏ ý cho dù Vong Cửu có nói gì thì cũng phải tính xác suất trước.
Vong Cửu híp mắt cười, lắc đầu, trong miệng phun ra hai chữ: “Một nửa.”
“Nhiều phương án như vậy, tỷ lệ thắng bại trong mỗi phương án đều chiếm một nửa ư? Anh cũng chưa tính mà.” Hoắc Tây Châu bị khả năng cao siêu của Vong Cửu trong tối nay hấp dẫn, lúc đầu chỉ thuận miệng hỏi Vong Cửu về kết quả, nhưng bây giờ lại muốn biết Vong Cửu có bản lĩnh dự đoán thắng bại hay không.
Tính mạng con người, đặt trên vai một người là chuyện vô cùng áp lực, anh là chủ soái, mặc dù chỉ cần lấy đại cục làm trọng, nhưng nếu có biện pháp càng tốt hơn, có thể giữ được tính mạng nhiều người hơn nữa, cũng coi như tích đức…
Vong Cửu im lặng một lát, đột nhiên khí chất thay đổi, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, mặt mày run sợ.