Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đáp án không cần nói cũng biết, dưới sự biểu thị của Vong Cửu, mọi người mới hiểu rõ, hiện tại bọn họ đã có sự bảo vệ của linh văn, tất cả mọi người ở đây đều có năng lực nhận biết yêu thú vô cùng nhạy bén, ngay cả thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ còn thiếu mỗi gió đông, bên này, Vong Cửu nhấc con chồn tinh lên biểu diễn những điều kỹ năng cần thiết khi bắt yêu thú, bên kia, Hoắc Tây Châu và sĩ quan Hồ gật đầu: “Anh ta là chủ nhân của mộ Tần Vương, mọi người tin tưởng tôi chính là đã tin tưởng anh ta.”
“Vâng!” Sát khí rung trời, đồng thanh đáp lại.
Vong Cửu dùng tay biểu diễn một số thuật pháp thần kỹ, kết hợp với thái độ của Hoắc thiếu soái dành cho anh ta, gần vạn tướng sĩ chỉ cẩm thấy trái tim nhiệt huyết, vô cùng chờ mong trận ác chiến sắp tới.
Bọn họ rất cần phát tiết, cần hung hăng xả hết lửa giận đã tích tụ trong lòng bọn họ.
Hoắc Tây Châu thấy thế, vẫy tay ra lệnh cho các tiểu đội trưởng dẫn đội xuất phát: “Xuất phát.”
Trước khi bọn họ rời đi, dường như Hoắc Tây Châu nghĩ đến chuyện gì đó, anh vỗ vai Vong Cửu, hỏi Vong Cửu rằng để thuận tiện cho mọi người xuất hành, có nên mở ra một con đường cho một nhóm người đi ra trước hay không.
Vong Cửu lắc đầu, kiêu ngạo cười: “Vòng bảo hộ tàng hình của tôi chỉ đề phòng yêu vật bên ngoài tiến vào, người bình thường không nhìn thấy chiếc vòng này ở đâu. Hơn nữa, trên người của mọi người trong quân đều có khí tức của tôi, vòng phòng hộ nhận chủ, sẽ không tấn công bọn họ khi bọn họ đi ra ngoài. Anh cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo bọn họ có đi sẽ có về, sẽ không tổn thất gì đâu.”
Ồ, chắc chắn như vậy ư? Đôi mắt Hoắc Tây Châu trở nên thâm trầm, cảm thấy kinh ngạc trước sự tự tin tràn đầy của Vong Cửu.
Vong Cửu cười không nói, đưa tay lên môi làm động tác đừng lên tiếng, dường như cùng lúc đó, tất cả mọi người bao gồm của Hoắc Tây Châu đều nghe thấy lời truyền âm của Vong Cửu.
“Khi ra khỏi kết giới, mặc dù sẽ không phá vỡ vòng phòng hộ của kết giới, thế nhưng nơi kết giới bị mở ra sẽ có một khoảng thời gian bị chấn động, Khôi thú và những yêu thú khác sẽ nghe được tiếng động của chúng ta. Tiếp theo mọi người hãy giữ vững trạng thái tuần tra như bình thường, đừng nói chuyện. Cho dù có phát ra tiếng, cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm linh tinh hoặc chỉ nhìn khẩu ngữ đơn thuần mà thôi. Đừng để Khôi thú biết tôi còn ở trong quân doanh.”
“Điều này rất quan trọng, mọi người có thể vượt qua phòng tuyến thứ nhất của Khôi thú hay không thì phải xem sự phối hợp của mọi người.”
Vong Cửu nói xong thì nhắm mắt lại, trong miệng âm thầm niệm chú ngữ truyền âm, phác họa hình ảnh Khôi thú mà anh ta vừa lấy được từ trong đầu của chồn tinh cho mọi người nhìn kỹ.
Lần này, Khôi thú không còn ký chủ là nhân loại, thân thể chỉ có thể khôi phục dáng vẻ động vật.
Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt to tròn hiện lên màu hổ phách, mang dáng vẻ của một con sư tử tuyết nhỏ.
Từ trước đến nay, Yêu giới luôn lấy yêu lực vi tôn, yêu lực càng cao, lớp lông bên ngoài càng phát sáng.
Mặc dù Khôi thú nhìn có vẻ nhỏ tuổi, nhưng yêu lực quanh thân nó ngưng tụ thành linh tuyến màu trắng, có ít nhất là mười vạn oan hồn chết trong tay nó.
Hiện tại, nó đã tiến vào mộ Tần Vương, tìm kiếm một nơi có thể dễ dàng nhảy ra cắn nát cổ họng, uống từng ngụm máu của con người.
Yên lặng chờ đợi đám người bọn họ dâng đến cửa…
“Hiện tại tôi sẽ đưa hình ảnh của con Khôi thú kia vào trong trí óc của mọi người, có thể sẽ có sự chênh lệch với những gì mà mọi người nhìn thấy trong thực tế. Thế nhưng linh văn của tôi có thể giúp mọi người phân biệt. Mọi người chỉ cần nhớ kỹ, mọi người phải hợp lực, thừa dịp bất ngờ phải trói chặt tất cả mọi yêu thú gặp được. Nếu gặp phải con yêu thú có tính tình hung ác, muốn liều mạng với mọi người thì mọi người hãy mặc niệm tên của tôi trong lòng ba lần, tôi sẽ xuất hiện kịp thời để cứu mọi người.”
Sau khi đám người Vinh Sanh chết thảm, Vong Cửu vẫn lo lắng Hoắc Tây Châu rời khỏi tầm mắt của mình, cho dù đối phương có đi theo nhóm người, ở cùng với đội chủ lực, có gần một vạn người canh giữ trong doanh trướng.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, đối mặt chính là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Mặc dù chờ đợi rất gian nan, nhưng may là nửa canh giờ sau, kết giới bị chấn động, tiểu đội tiên phong mang về một tin tức.
Lính truyền tin mang về một tin tức tốt: Bọn họ đã phát hiện ra doanh trại của quân Nhật ở khu vực khác dưới chân núi.
Hóa ra người Nhật cũng giống bọn họ, đều đóng quân dưới chân núi mộ Tần Vương.