[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1304: Chương 1304: Sự thật lộ diện, ảo tưởng bị phá hủy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Danh dự của nhà trường bị tổn thất là chuyện nhỏ, nhưng mạng sống của một cô gái chỉ có một…

Tô Tinh Vãn thấy dáng vẻ suy tư của mẹ mình như thế thì không khỏi bước tới, cô khoác tay Tô Ngưng rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy ạ?”

“Vãn Nhi, mẹ…” Tâm trạng Tô Ngưng phức tạp, nhất thời bà ấy lại cảm thấy mình thánh mẫu, vậy mà lại thương hại cái đứa xấu xa Trần Gia Di kia. Nếu như không phải Vãn Nhi vừa khéo là con gái của bà ấy, có được cơ hội trở mình vậy thì trong bữa tiệc tối nay người chết chìm trong nước bọt của mọi người và dư luận sẽ chính là Vãn Nhi.

Thế nhưng mặt khác Tô Ngưng lại cảm thấy tuy Trần Gia Di đáng hận nhưng cũng đáng thương. Cô ta sống trong hận thù, uất ức không giải quyết được, bây giờ lại bị phản đòn, theo như biểu hiện ban nãy của Thẩm Thuận Khôn e là Trần Gia Di quay về nhà chồng cũng sẽ không được đối xử tốt lành gì.

Cô gái này nếu như vẫn giữ tâm tính hiện giờ không tự lập tự cường, không buông bỏ được bản thân ở quá khứ làm lại cuộc đời một lần nữa vậy thì cuộc đời này e là sắp tàn rồi.

Tô Tinh Vãn giơ tay lắc lắc trước mặt của Tô Nhưng, thấy Tô Ngưng ngơ ngác vẫn không có phản ứng gì cả.

không ai hiểu mẹ bằng con gái, Tô Tinh Vãn hỏi: “Mẹ đang lo lắng Trần Gia Di sẽ xảy ra chuyện sao ạ?”

Tô Ngưng thở dài rồi nói: “Ánh mắt Trần Gia Di nhìn chúng ta ban nãy rất tức giận, mẹ lo lắng nó sẽ đi vào con đường cực đoan, dù sao thì cũng là một mạng người mà.”

“Mẹ đừng lo lắng quá, Trần Gia Di không dám chết đâu ạ. Tội cô ta phạm phải cũng không đáng phải chết, con chỉ cần một lời xin lỗi là được rồi, sau này con và vợ chồng nhà họ nước sông không phạm nước giếng, không ai động đến ai.” Tô Tinh Vãn thể hiện thái độ của mình.

Tô Ngưng vui vẻ mỉm cười, bà ấy vén lọn tóc của tô Tinh Vãn ra sau tai cho cô rồi dịu dàng nói: “Tính của con giống hệt ba của con vậy, rộng lượng, thoải mái, cả đời này cũng không tranh với bản thân, cũng không đi tranh giành so bì với người khác để mình mờ mắt mà mất đi phương hướng, điều này rất tốt.”

“Vâng ạ, con chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình, bảo vệ những người con thương và thương con thôi, con không muốn bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác. Mẹ ơi mẹ cứ tâm, con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu. Con chỉ muốn chăm chỉ học hành ở An Ngự, sẽ dùng kiến thức y học học được để giúp đỡ dân chúng. Gia đình chúng ta hạnh phúc chỉ là hạnh phúc nhỏ, dân chúng có thể thoát khỏi bể khổ mới là mục tiêu phấn đấu của con và Tây Châu.” Tô Tinh Vãn nhìn người mẹ Tô Ngưng bằng vẻ mặt dịu dàng thân thiết, cô hít sâu một hơi rồi chậm rãi cam đoan.

Ngày tháng gian nan đều đã đi qua rồi, kẻ địch lúc trước cũng đã báo thù rồi. Bây giờ Tô Tinh Vãn đã có được một gia đình hạnh phúc, cô cũng có được sự nghiệp muốn giữ vững của riêng mình. Đây đã là món quà ông trời ban tặng cho cô rồi.

Tô Tinh Vãn không có bất kỳ điều gì bất mãn cả, cô sống rất tốt, cô cũng mong rằng mình sớm ngày học thành tài có thể cùng với Tây Châu có thể giúp đỡ được càng nhiều người thoát khỏi chiến loạn và đau khổ của bệnh tật.

Tô Ngưng cảm thấy tự hào vì con gái mình rộng lượng được như thế. Bà ấy gật đầu, lúc bà ấy đang định nói thêm vài lời với con gái mình thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vọng đến.

“Không… không hay rồi.”

Mọi người lại kích động một lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Khi tin tức ‘Trần Gia Di điên điên khùng khùng chạy ra khỏi cửa, bước hụt đuối nước mà chết’ truyền đến tai nhà họ Thẩm thì trời đã hửng sáng rồi.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm đang ngủ liền bị tin tức của trường học làm cho kinh hãi mà nói không lên lời, mãi đến tận khi người báo tin rời đi. Hai người bọn ngồi lặng yên như một khúc gỗ trong phòng một lúc lâu.

Mãi đến khi tiếng gõ ‘cốc cốc cốc’ ngoài cửa vang lên, quản gia dẫn theo người giúp việc vào với gương mặt vô cùng mệt mỏi.

Ba Thẩm đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói với quản già: “Thuận Côn đâu? Nó về một mình à? Không về cùng thiếu phu nhân sao? Ông gọi nó tới đây cho tôi, tôi muốn hỏi chuyện.”

Ý của phía nhà trường là, trong bữa tiệc Nguyên Tiêu Trần Gia Di đã phát điên, chạy ra khỏi chỗ mọi người, đợi đến khi đội bảo vệ đuổi kịp thì đã phát hiện Trần Gia Di ngã chết trong cái hồ nước sâu nhân tạo rồi.

Cái hồ nước sâu này là chỗ để trông cây và nuôi cá cảnh của trường, lúc nào cũng đầy ắp nước. Nhưng do mấy ngày trước có người ác ý bỏ độc xuống hồ, nên cá và cây cảnh đều đã được dọn sạch, cho nên cái hồ này không có gì, tạm thời không dùng để làm gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.