[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1305: Chương 1305: Người chết rồi thì không thể hồi sinh (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hồ này là hồ nhân tạo, rộng khoảng bảy mươi, tám mươi khối, phân thành vùng nước nông và vùng nước sâu. Tức là với giới hạn chiều dài và chiều rộng đó thì độ sâu của cái hồ này không giống nhau.

Từ mép hồ đến đáy hồ, chỗ nông nhất là hai mét, chỗ sâu nhất là ba mét.

Bình thường sẽ không có học sinh nào lại gần, nhưng thật tình cờ là lần này Trần Gia Di lại lao một mạch đến mép hồ, không dừng lại mà rơi thẳng xuống dưới. Máu nước hòa lẫn với não phủ kín đá hoa lạnh lẽo đằng sau, khiến cho những người leo thang xuống cứu cũng mềm nhũn cả chân.

Khi Trần Gia Di được đưa lên thì đã không còn hơi thở nữa.

Nhà trường lập tức cho người đi báo với cảnh sát, đồng thời dựa theo địa chỉ mà gửi một bức điện báo cho nhà họ Trần, nhưng dù nhà họ Trần có đi ngay trong đêm thì cũng phải mất ba ngày mới có thể đến nơi.

Nghĩ mãi thì Trần Gia Di cũng là con dâu của nhà họ Thẩm bọn họ, dinh thự nhà họ Thẩm cách trường học không. Cho nên nhân viên an ninh đã đích thân tìm tới tận cửa nhà bọn họ nói rõ tình hình, bảo bọn họ chậm nhất là hai ngày phải đến trường thay mặt nhà họ Trần nhận thi thể.

Nhưng chuyện quái gì thế này! Chiều tối hôm qua khi ra ngoài, cô con dâu này vẫn còn khỏe mạnh, thế mà bây giờ người đã không còn nữa rồi sao?

Ba Thẩm nhíu mày, càng nghĩ lại càng thấy kỳ quặc.

Nhìn thấy người quản gia già nhiều năm kinh nghiệm đang đứng yên bất động, mà người giúp việc của con mình lại ngây người ra. Ông ta tức giận đá người giúp việc một cái: “Hỏi cậu đấy! Thiếu gia đâu, không phải thằng nhãi đó đi cùng với vợ nó sao? Bây giờ tại sao Trần Gia Di lại xảy ra chuyện một mình? Cậu muốn nhà họ Thẩm chúng ta phải giải thích với nhà họ Trần thế nào! Trước khi đi ba con bé đã nói với nhà ta cái gì, nó có biết là chuyện này liên quan đến nhà họ THẩm chúng ta không, làm vậy là muốn đòi mạng của chúng ta sao!

Người giúp việc bị đá thì co rúm người lại, quỳ rạp xuống đất khóc lóc nói: “Lão gia, xin tha mang, tôi, tôi cũng không biết thiếu gia đi đâu. Vừa mới vào trường, cậu chủ đã đẩy tôi đi, bảo tôi đừng theo cậu ấy. Tôi nghĩ các thiếu gia, tiểu thư trong trường bọn họ đều không dẫn theo người vào trường, chắc thiếu gia sợ đem tôi theo sẽ bị người khác chế nhạo, nên bảo tôi ở bên ngoài đợi cậu ấy. Nhưng tôi đợi đến nửa đêm cũng không thấy thiếu gia ra ngoài, đi vào trong tìm kiếm một lượt cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu, chỉ thấy...”

“Nói nhanh lên! Cậu chỉ nhìn thấy cái gì?” Ba Thẩm nôn nóng nói.

Lão quản gia thở dài, đi tới đỡ người giúp việc trẻ lên: “Lão gia đừng vội. Tiểu Xuyên nhìn thấy thi thể của thiếu phu nhân, nên đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Thiếu gia vẫn chưa về, tôi sẽ cử người đi tìm thiếu gia. Nếu không ở trường thì chắc đang ở bên ngoài.”

“Đi, mau đi đi! Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, A Côn không giải thích rõ lại tự mình rời đi. Tôi sợ người nhà họ Trần đến đây sẽ nghĩ nhà họ Thẩm chúng ta giết người đoạt của. Như vậy sẽ lớn chuyện!”

Quản gia dẫn người giúp việc trẻ xuống, sau đó sai chục người đi khắp các ngõ hẽm để tìm người.

Trong màn đêm mịt mù, cơn gió lạnh từ những con hẻm, thổi xuyên qua quần áo của người đi đường, khiến cho người ta run lên bần bật.

Thẩm Thuận Côn siết chặt cổ áo, nhìn xuống chiếc đồng hồ quả quýt, cảm thấy không còn sớm nữa, lúc này mới móc từ trong túi áo mình ra mấy đồng bạc ném cho ông chủ bán canh lòng dê, rồi chậm rãi đi về nhà.

--- giờ này chắc Trần Gia Di quậy đủ rồi, đã về dinh thự chưa?

Nghĩ đến chuyện Trần Gia Di làm mình khó xử trước mọi người, mắt Thẩm Thuận Côn lại tối sầm lại, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Người phụ nữ ngu ngốc này từng là người mà anh ta ghét nhất, nhưng bây giờ cô ta lại thành vợ của anh ta, là người cùng hưởng vinh quang, cùng chịu nhục nhã với anh ta. Nếu muốn bỏ thì cần phải có sự đồng ý của gia đình hai bên.

Nhưng anh ta lại không thể bỏ, Trần Gia Di, người phụ nữ này sẽ phá hỏng hình tượng mà anh ta khó khăn lắm mới duy trì được.

--- Trần Gia Di, người phụ nữ như cô tại sao không chết đi? Như vậy cuộc sống của tôi mới không bị đảo lộn, tôi cũng có thể tiếp tục theo đuổi người phụ nữ tôi yêu...

Gió lạnh cuốn đi những lời lẩm bẩm của Thẩm Thuận Côn, Thẩm Thuận Côn siết chặt lòng bàn tay bước từng bước về nhà.

Anh ta không biết rằng, đã có một nhóm người đang tụ tập trước cửa nhà mình, điên cuồng tìm kiếm anh ta.

Khi đến gần cổng nhà, Thẩm Thuận Côn nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ ở trước cổng nhà mình.

Một nhóm người nấu bếp trong dinh thự, còn có cả người quét rác nữa, ai ai cũng cầm đèn pin vây quanh lão quản gia, cũng không biết là đang nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.