[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1306: Chương 1306: Người chết rồi thì không thể hồi sinh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nửa đêm canh ba các người còn chưa ngủ, ở bên ngoài này ồn ào cái gì?”

“Hả, Thiếu gia?! Cậu đã về rồi!”

Lão quản gia ngẩng đầu lên, vẫy tay bảo những người giúp việc đang tìm kiếm giải tán hết.

Nhìn thấy lão quản gia đang kéo cổ tay áo mình với ánh mắt mờ mịt khó hiểu, Thẩm Thuận Côn không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng: “Rốt cuộc ông làm sao vậy? Có gì cứ nói thẳng, đừng nhìn tôi như vậy.”

Lão quản gia thở dài một tiếng, bộ râu bạc trắng khẽ run lên, kìm nén tâm trạng không hỏi thẳng anh ta luôn, mà nói với Thẩm Thuận Côn: “Cậu vào nhà cùng tôi đã, lão gia và thái thái đều đang ở bên trong đợi cậu. Xảy ra chuyện lớn rồi! Chuyện lớn lắm!”

Thẩm Thuận Côn càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà xa cao lớn, do dự nói: “Có chuyện gì, ông nói với tôi trước đi, đừng để tôi vào đó rồi xong cái gì cũng không biết, tôi lo lắm. Bây giờ ba mẹ tôi thế nào rồi? Nhà ta không thu hồi được vốn sao, hay là...”

“Hầy, cậu vào là biết ngay. Chuyện này không liên quan đến lão gia và phu nhân, nhưng lại liên quan đến thiếu phu nhân. Cô ấy chết rồi.” Lão quản gia nói xong, thì thấy người bên cạnh đã cứng đờ lại.

Thẩm Thuận Côn cứng ngắc như một con rối chậm rãi xoay cổ lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào lão quản gia thốt lên từng chữ một: “Ai, chết, rồi.”

--- Trời ơi, chẳng lẽ lời nguyền rủa của anh ta đã linh nghiệm? Nhưng tại sao Trần Gia Di lại chết vào lúc này? Chuyện này sẽ lại gây rắc rối cho anh ta!

Lòng lão quản gia trùng xuống, ông tưởng Thẩm Thuận Côn đang đau buồn quá độ. Ông an ủi nói: “Thiếu gia, người chết thì không thể sống lại. Chuyện của thiếu phu nhân là tai nạn ngoài ý muốn, mọi người đều đã nhìn thấy. Chỉ có điều ngày mai cảnh sát sẽ đến thẩm vấn, chúng tôi hy vọng cậu có thể nhớ rõ khoảng thời gian đã tách khỏi cô ấy, tốt hơn hết là có một nhân chứng để chứng minh cậu không có mặt ở hiện trường. Như vậy, người nhà họ Trần có truy cứu, thì cũng không liên quan đến cậu.”

Thẩm Thuận Khôn trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch lại: “Nhà họ Trần...”

Tiểu rồi, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không chịu để yên. Bọn họ rất yêu thương con mình!

Dù anh ta có liên quan trực tiếp tới cái chết của Trần Gia Di hay không, cho dù anh ta thực sự không liên quan gì đến chuyện này, thì người nhà học Trần sẽ không buông tha cho nhà họ Thẩm.

“Không được, chuyện này tôi phải bàn bạc trước với ba mẹ, Trần Gia Di chết rồi, nhưng nhà họ Trần vẫn còn, mấy người đó nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù! Chúng ta phải tìm cách xoa dịu cơn giận của bọn họ.”

Thẩm Thuận Côn bỏ lại quản gia, vội vã đi vào nhà. Còn chưa đi tới phòng ngủ, chợt nghe thấy tiếng cãi nhau dữ dội vọng ra từ bên trong.

“Đều tại ông khăng khăng đồng ý với con bé họ Vân, để con chúng ta kết hôn với đồ sao chổi, con ma chết yểu Trần Gia Di đó! Giờ thì hay rồi, con trai chúng ta vừa mới ra khỏi nhà giam không bao lâu, hiện giờ lại sắp bị liên lụy...Người khác sẽ nói thằng bé thế nào đây, sẽ nói thằng bé khắc chết vợ, là một người đàn ông không xứng đáng để kết hôn...Nhưng A Khôn của chúng ta đã làm gì sai chứ? Thằng bé còn trẻ như vậy, ngay cả con trai cũng chưa có thì phải mang tiếng xấu cả đời...”

Là giọng nói của mẹ, bà ấy đang khóc, Thẩm Thuận Côn khẽ nín thở rồi quan sát xung quanh. Cũng may phòng ngủ của ba mẹ anh ta cách phòng của người làm rất xa, ở giữa còn có vài phòng ngủ trống khác. Lúc này chẳng có người làm nào đi ra để xem náo nhiệt, nội dung cuộc cãi nhau giữa hai người sẽ không bị truyền ra ngoài.

Anh ta giơ tay lên định gõ cửa thì giọng nói tức giận của ba Thẩm vang lên: “Bà còn trách tôi? Chính A Khôn nhà chúng ta bỏ rơi Trần Gia Di trong bữa tiệc, mới khiến con bé chạy ra ngoài không có ai ngăn cản rồi trượt chân té chết. “Chuyện này thực sự cần điều tra rõ ràng, A Khôn nhà chúng ta phải chịu một phần trách nhiệm vì không giám sát đúng chỗ. Chỉ là chẳng biết có thể sắp xếp bên phía cảnh sát đừng giam thằng bé quá lâu hay không?”

“Tôi không đau lòng cho con trai mình sao? Là thằng bé không biết phấn đấu. Không lo cố gắng học hành lại gây ra cho tôi biết bao nhiêu phiền phức, bà tính xem nhà chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền để áp chế chuyện lần trước xuống. Nhưng bà coi đi, ngay cả trách nhiệm của thằng đàn ông nó cũng không có, sao nó có thể làm ra chuyện ngu ngốc là bỏ vợ mình lại trong bữa tiệc chứ?”

“...” Thẩm Thuận Côn hít sâu một hơi, sự chán ghét trong lòng anh ta đối với Trần Gia Di đã lên tới đỉnh điểm. Đều tại con khốn Trần Gia Di, chết rồi cũng không buông tha cho nhà bọn họ, còn kéo anh ta xuống, làm khó anh ta từ trong ra ngoài!

“Ba mẹ, con vào nhé!” Anh ta gõ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.