[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1307: Chương 1307: Nội tình khác, cắm sừng




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba Thẩm vẫn đang tức giận, thấy Thẩm Thuận Côn nghe lén bên ngoài mà còn lề mề không vào, thì tức giận đùng đùng kéo ra ra, cho anh ta một tát.

“Mày trông vợ mày thế à? Nó chết rồi mày biết không? A Côn, nhà họ Thẩm chúng ta sớm muộn cũng lụi bại trên tay mày!”

Tai Thẩm Thuận Côn còn ù ù, anh ta cảm thấy gò má đau nhức, nửa bên mặt bị đánh lệch đi.

“Ba, ba điên rồi à?” Lấy lại tinh thần, Thẩm Thuận Côn bụm mặt, không thê tin được mà nhìn ba mình.

“Tao điên hả? Phải, tao bị hai đứa mày ép điên rồi! Trần Gia Di chết rồi mày biết không? Lúc ba nó mất đã dặn dò chúng ta những gì? Mày cái thằng ngu này, sao mày không trông nó cho tốt…” Ba Thẩm che bờ ngực phập phồng mạnh mẽ, chỉ muốn tát thêm cho con trai mình một cái nữa.

Thẩm Thuận Côn “phi” một cái, nhổ ra một ngụm nước miếng mang theo máu: “Ba thật là ác, trước khi đánh con, ba có thể hỏi xem rốt cuộc con có liên quan gì đến chuyện này được không?”

Mẹ Thẩm bỏ cái khăn lau nước mắt, giang hai tay ngăn cản trước người Thẩm Thuận Côn, dùng tư thái gà mẹ bảo vệ con, hung hăng đối đầu với ba Thẩm: “Đúng vậy, con trai tôi còn chưa nói gì cả, ông đã đánh nó rồi. Có ai làm cha như ông không?”

“Con hư tại mẹ! Cái nhà này sớm muộn cũng bị hủy trong tay hai người!” Ba Thẩm oán hận thu tay về, xoay người lại, không muốn nhìn thấy mẹ con Thẩm Thuận Côn nữa.

Mẹ Thẩm tựa vào ngực Thẩm Thuận Côn mà khóc lớn: “Con hư tại mẹ á? Tôi chỉ muốn bảo vệ con trai duy nhất của chúng ta thôi, tôi làm sai sao? Lúc con tiện nhân Trần Gia Di kia chết, A Khôn của chúng ta căn bản cũng không ở hiện trường, cho dù cảnh sát hay nhà họ Thẩm muốn hỏi, thì chuyện này cũng không liên quan đến A Khôn của chúng ta. Tất cả đều là vấn đề của Trần Gia Di. Nó có trách nhiệm với mình, dựa vào cái gì muốn chúng ta chịu trách nhiệm chứ!”

Nói đến đây, bà ta âm thầm tức giận: con đàn bà Trần Gia Di này tướng mạo cay nghiệt đoản thọ, căn bản không xứng với A Khôn nhà bà ta, nếu không nghe con nhóc nhà họ Vân kia khuyến khích, lại nhìn trúng gia sản nhà họ Trần, thì trong hoàn cảnh con trai không muốn, bọn họ sẽ không liều chết khuyên con cưới cô ta. Bây giờ thì tốt rồi, mới lấy chưa được mấy ngày, Trần Gia Di đã chết thảm, khiến A Khôn bị cảnh sát tra hỏi.

“Con trai đáng thương của mẹ, mẹ thương con, mẹ biết trong lòng con khó chịu. Con đàn bà Trần Gia Di kia không an phận, nó nhất định đã làm sai chuyện gì đó, khiến con tức giận, con mới bỏ nó lại mà đi.” Bà Thẩm ngẩng đầu lên từ ngực Thẩm Thuận Côn, căng thẳng nhìn sắc mặt con trai.

Thẩm Thuận Côn cười gượng, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, mặt vẫn còn đau.

Nhưng anh ta cũng phải thừa nhận, ba anh ta tát như vậy, đã dùng sức khiến anh ta thức tỉnh.

Việc cần kíp bây giờ là ổn định lại tâm thần, nghĩ xem phải đối phó với nhà họ Trần thế nào.

“Ba.” Thẩm Thuận Côn nâng mặt lên nhìn ba Thẩm, cố ý hướng bên mặt còn in dấu bàn tay cho ba xem.

“Ba đánh con thì cũng đánh rồi, đã hả giận rồi, giờ có thể nghe con nói chuyện chưa? Con thật sự không có liên quan đến chuyện này.”

“A. Không liên quan.” Ba Thẩm nhìn nửa bên mặt của Thẩm Thuận Côn bị đánh sưng lên, ngứa tay muốn đánh luôn bên mặt còn lại của đứa con phá của cho cân đối.

Đành chịu, bên cạnh thằng nhóc này còn có một người phụ nữ quá mức bảo vệ con.

Ông ta chỉ đành đè lại suy nghĩ dạy dỗ con, hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: “Mày nói thật nhẹ nhàng. Lúc hai vợ chồng mày cùng nhau ra ngoài, mày đã đảm bảo với tao thế nào, cùng nhau về sớm. Giờ nó đã chết rồi, mày lại nói với tao là mày không có liên quan gì cả. A Khôn, lời này ói ra tao và mẹ mày còn tin không được, nói gì đến người nhà họ Trần.”

Thẩm Thuận Côn nở nụ cười khổ sở: “Nếu ba biết lúc ở bữa tiệc, ngay trước mặt mọi người, cô ta đã làm gì, thì ba sẽ không trách con bỏ lại cô ta đâu.”

Thẩm Thuận Côn kể lại chuyện Trần Gia Di chủ động gây chuyện, sau khi tung tin giả là Tô Vãn Vãn ở bên một ông già thì lại la lối om sòm muốn đổ rượu lên người người ta.

Cuối cùng, anh ta đưa ra kết luận: “Cô ta không nghe con khuyên. Biết rõ thầy Cửu không dễ chọc, nhất định sẽ che chở cho Tô Vãn Vãn, nhưng lại vì ghen tị mà xông tới tự làm khổ mình, con kéo cô ta một lần, lại bị cô ta từ chối. Lúc con muốn kéo cô ta lần nữa, ngay trước mặt mọi người, cô ta bảo con cút đi. Ba, một mình con mất thể diện cũng không sao. Nhưng hành động của cô ta, là đang quang minh chính đại cắm sừng lên đầu nhà họ Thẩm chúng ta, sao con có thể nhịn được chứ? Con tiện nhân đó muốn đi thì đi, tự con đi. Con vốn nghĩ rằng cô ta quậy đủ rồi thì sẽ ảo não quay về thôi, ai biết cô ta lại… Haizzz.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.