Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Quả nhiên, con đàn bà này không an phận.” Mẹ Thẩm càng nghe càng giận, xé rách cả khăn tay. Bà ta nói thẳng: “Con trai, con đừng sợ, lúc ấy có rất nhiều người có thể làm chứng cho con, là do cô ta có vấn đề về tác phong, không biết xấu hổ. Con không đánh chết nó tại chỗ đã là tốt tính lắm rồi. Chuyện này, mẹ tuyệt đối không trách con! Nếu như nhà họ Trần tranh cãi vô lý, muốn gài tang vật lên đầu chúng ta, chúng ta có thể kiện bọn họ, nói hết chuyện xấu mà con gái nhà họ đã làm ra, để dân chúng phân xử cho nhà chúng ta.”
“Còn có thể làm như vậy sao?” Ông Thẩm cũng không ngờ tới: “Nó chủ động khiêu khích, bị thầy giáo của mày khiển trách, còn dám nổi giận với mày, bảo mày cút á?”
“Ừm, cũng gần như nhau.” Thẩm Thuận Côn mơ hồ nói: “Con vì tức giận khi bị vuốt mặt ở chỗ đông người nên không tham gia buổi tiệc tối đó, mà lập tức rời khỏi trường học luôn, sau đó đi dạo trong con hẻm đó, ồ, còn có một người chủ sạp đồ ăn vặt có thể làm chứng cho con, lúc Trần Gia Di xảy ra chuyện con vẫn luôn ở trong cửa tiệm đó ăn canh lòng dê.”
Nghe đến đây, ba Thẩm và mẹ Thẩm đánh mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều lộ vẻ vui mừng.
Ba Thẩm thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, có người làm chứng là tốt. Bất luận là ở trường hay, hay là tiệm bán đồ ăn vặt đó. Chỉ cần có người làm chứng cho con là được, chỉ cần chứng minh con đã rời khỏi đó vì vấn đề của bản thân Trần Gia Di, vậy đến khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện thì chúng ta có thể mời bọn họ đến nói giúp.”
Ba Thẩm vẫn còn nhăn mặt, nhưng ngũ khí của ông đã dịu đi rất nhiều: “Trần Gia Di này ở trước mặt mọi người cắm sừng A Côn, lại còn trách mắng A Côn. Con tiện nhân này chết thì cũng chết rồi. Nhà họ Thẩm chúng ta không cần thứ nghiệt chủng bại hoại đó. Cứ để nói thối rữa dưới lòng đất, hoặc là để nhà họ Trần đào về đi, bọn họ cũng không muốn chôn cất Trần Gia Di vào phần một tổ tiên của nhà mình đâu.”
Trần Thuận Côn phụ họa: “Ba nói đúng, cô ta không có tự ái, làm con xấu hổ trước mặt mọi người, người phụ nữ như vậy không có tư cách gả cho con. Con chỉ hận bản thân lúc đó không ở trước mặt mọi người từ cô ta, để cô ta dùng thân phận Thẩm thiếu phu nhân để làm cho điên rồi. Cuối cùng cô ta cũng chết rồi, coi như là đã thoả ước nguyện của con.”
“Suỵt, đừng nói nói những lời này. Cẩn thận bị người khác nghe thấy.” Mặc dù mẹ Thẩm cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn lo lắng có người nghe thấy nên đã bịt miệng Thẩm Thuận Khôn lại.
Thẩm Thuận Khôn trong lòng nghĩ rằng mẹ làm vậy là hơi quá, có gì mà phải sợ chứ. Những lời hai người nói ra khi khi cãi nhau, so với những lời mà anh ta vừa nói còn ảnh hưởng đến nhà họ Thẩm hơn.
Có thể thấy mẹ rất thận trọng, trông bà ấy vô cùng lo lắng, Thẩm Thuận Côn hơi mềm lòng, không nhịn được mà trách móc: “Mẹ, người ngoài mà muốn nghe thì đã nghe được hết từ lâu rồi. Lời con nói đều là lời thật lòng. Người phụ nữ như cô ta chết thì cũng chết rồi, nếu như không phải người nhà cô ta có quyền có thế, gây áp lực cho chúng ta. Thì nhà ta đã cho người đem chôn cô ta rồi, còn tìm thêm mấy đạo sĩ đến trấn yểm cô ta, để cô ta chết cũng không được yên ổn. Hầy, thật xin lỗi, liên lụy mọi người tuổi này rồi mà vẫn còn chịu mất mặt với con.”
“Đứa trẻ ngốc, chúng ta là người một nhà mà. Vậy con cứ nghỉ ngơi trước đi, mẹ và ba con bàn bạc thêm chút nữa, ngày mai chúng ta đến nhận thi thể của nha đầu kia.” Mẹ Thẩm quan tâm nói.
Thẩm Thuận Côn nhăn mày, cười khổ nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, con làm sao mà ngủ được chứ.” Anh ta đột nhiên cảm thấy ba mẹ mình hơi bất cẩn. Giờ này rồi mà vẫn còn bảo anh ta đi nghỉ ngơi.
Nhưng ba Thẩm lại nắm lấy tay anh ta, thay đổi thái độ mà khuyên anh ta: “Phải, con đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai cũng ở yên trong nhà, ba và mẹ con qua đó xem tình hình thế nào. Chuyện này con và gia đình ta không phải chịu trách nhiệm. Lỗi này là của nhà họ Trần và nhà trường. Một bên không biết dạy dỗ con gái, một bên không biết bảo vệ học sinh. Nếu như có ai chụp mũ con, thì ba con cũng sẽ không để yên đâu. Ba đảm bảo sẽ cho bọn họ mất mặt và nhận cay đắng!”
Thẩm Thuận Côn thực sự vô cùng ngạc nhiên: “Ba mẹ, mọi người nói vậy là muốn...”
Ba Thẩm cau mày cắt ngang lời anh ta: “Ba mẹ làm gì con cũng đừng quan tâm. Con chỉ cần tỏ vẻ đau khổ buồn bã trước mặt mọi người là được, mặc dù bản lĩnh của ba mẹ con không lớn, nhưng vẫn có thể vì con mà cố gắng làm mọi chuyện. Quyết không để người khác động vào điểm yếu của con.”