[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1309: Chương 1309: Bị chụp mũ! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Thẩm gật đầu, tức giận nói: “Còn cả con bé nhà họ Vân kia nữa, rõ ràng là đã lừa nhà chúng ta, lúc ấy chúng ta nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ít nhất là cũng phải tìm hiểu một chút về tai tiếng của con bé Trần Gia Di kia. Nó thậm chí còn tơ tưởng tới giáo viên của mình, chuyện vô liêm sỉ như vậy mà cũng làm được. Nhà họ Trần còn coi con bé đó là bảo bối vàng ngọc, yêu cầu chúng ta phải đối xử tốt với nó. Tôi khinh!”

Thẩm Thuận Côn: “... được rồi, vậy con đi nghỉ đây, ba và mẹ cũng nghỉ sớm đi, đừng phân tâm nữa, chuyện này cả nhà chúng ta cùng nhau đối mặt.”

“Đi đi.” Thẩm Thuậ Côn mỉm cười cung kính giúp ba mẹ đóng của lại. Xoay người đi, khuôn mặt bỗng trở nên vô cảm.

Anh ta lặng lẽ đi về phòng của mình.

Căn phòng lạnh lẽo, im lặng như tờ, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên như lúc anh ta và Trần Gia Di rời đi.

Chăn gối được người giúp việc gấp lại gọn gàng. Chỉ có chiếc bàn trang điểm làm bằng gỗ có chiếc gương lớn bằng nửa người là còn nguyên, bởi vì Trần Gia Di không thích người khác động vào đồ của mình, nên những người giúp việc không dám dọn dẹp, mà giữ cho hộp đựng đồ trang điểm để mở nguyên y như lúc Trần Gia Di rời đi.

Dầu dưỡng, phấn son được xếp lộn xộn, có cả những loại bút kẻ mày cho đủ các dáng lông mày khác nhau, và những lọ nước hoa với hương thơm ngột ngạt hiếm có trên thị trường, tất cả bọn chúng đều kích thích thần kinh vốn đang căng thẳng của Thẩm Thuận Côn.

Ánh mắt anh ta tối sầm lại, anh ta như bị ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống trước bàn trang điểm của Trần Gia Di, cầm lấy hộp kem dưỡng của Trần Gia Di lên, duỗi ngón tay ra chậm rãi xoa nhẹ lên kem dưỡng một vòng, rồi lại nhìn vào gương với anh mắt xa xăm.

Đột nhiên anh ta bới tung hộp kem, rồi bật ra một điệu cười khiến người khác phải thót tim.

“Chà, cô chết rồi, vừa hay, Từ nay về sau tôi và cô không phải hành hạ lẫn nhau nữa.”

Trong phòng không có ai, Thẩm Thuận Côn thầm thì cứ như là đang nói riêng cho ai đó nghe.

“Tôi biết tâm nguyện của cô, cô muốn gả cho người kia, Nhưng không thể, người đó lại không để mắt đến cô, cô cũng đừng mong tôi sẽ trả thù cho cô. Tôi không thể, cả đời này, tôi chỉ có thể làm một người nhàn dỗi giàu có chăm lo cho việc kinh doanh nhà mình. Sau khi cô chết, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho cô vị trí vợ cả của tôi, sau này tôi có lấy ai, thì bọn họ cũng phải chăm lo hương hỏa cho cô, tôn kính gọi cô một tiếng tỷ tỷ. Còn những chuyện khác cô đừng mơ đến, cũng đừng nghĩ đến. Nếu như nhà họ Thẩm bị chướng khí làm loạn, thì tôi cũng không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta đâu.”

Chiếc gương được làm theo kiểu phương tây không biết phản chiếu ánh sáng từ đâu trong căn phòng mà làm bừng sáng lên đôi lông mày mỏng và sắc lạnh của Thẩm Thuận Côn.

Thẩm Thuận Côn không biết đã ngồi ở đó bao lâu, nụ cười chế giễu trên mặt anh ta cũng đã tắt dần.

Anh ta đứng dậy mà không nói một lời, sau đó nằm xuống chiếc giường đôi của mình và Trần Gia Di, lấy chăn trùm kín đầu.

Sau một hồi tĩnh lặng, Thẩm Thuận Côn bất chợt ngồi bật dậy, lẩm bẩm: “Cô chết rồi mà vẫn không ở yên. Cô thức sự muốn tôi tìm đạo sĩ đến tống khứ cô đi, để cô không còn chút hồn phách nào sao?”

Vừa nãy khi anh ta nhắm mắt lại, khuôn mặt của Trần Gia Di đã hiện lên trước mắt anh ta. Cô ta khắp người toàn máu đang bò về phía anh ta, vừa bò vừa than khóc, nói với anh ta: “Cứu tôi, cứu tôi... tôi đau lắm...”

Miệng thì kêu đau nhưng cô ta lại vẫn nở một nụ cười gian trá khiến người khác khiếp sợ. Cứ như đối với cô ta mà nói, chết cũng là một loại giải thoát vậy...

Thẩm Thuận Khôn vốn cho rằng mình là một người can đảm, cho dù Trần Gia Di có chết trước mặt anh ta, thì anh ta cũng không sợ, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông thực thụ, lại còn là một sinh viên y khoa nữa.

Nhưng cơn ác mộng không rõ nguồn gốc này lại khiến anh ta lạnh hết cả sống lưng, anh ta cáu kỉnh gãi đầu, đối mặt với không khí, nói ra những lời lẽ thuyết phục: “Cô đừng làm phiền tôi nữa, ngày mai tôi sẽ đưa hài cốt của cô về, rồi tìm mua cho cô một ngôi mộ tử tế, cô cứ an tâm đi đầu thai đi.

Trong không khí, không có ai đáp lời anh ta.

Thẩm Thuận Khôn chán nản ngồi chờ một hồi, sau đó nghĩ ra một chuyện. Anh ta khẽ thay đổi sắc mặt, sau đó cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Chết tiệt! Tính đi tính lại thì ba mẹ vẫn tính sai rồi!

Bọn họ đã sai ngay từ đầu rồi!

“Bang bang bang.”

Đây đã là lần thứ hai Thẩm Thuận Côn gõ cửa phòng cha mẹ, lúc này anh ta đang cau mày, tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.