[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1310: Chương 1310: Chủ động tấn công, từ phòng thủ chuyển sang tấn công!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ba, mẹ, người mà An Ngự cử đến thông báo cho chúng ta đã đi được bao lâu rồi? Chúng ta bây giờ nên đến An Ngự ngay lập tức, không nên trì hoãn thêm nữa.”

“Hai người có nghe thấy không? Mau mở cửa cho con.”

Bên trong phòng.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm vừa mới ngồi đầu giường thương lượng với nhau về thái độ đối với trách nhiệm của nhà họ Trần trong mấy ngày tới, mới nhắm mắt chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa dồn đập như trống đánh khiến bọn họ giật mình run rẩy.

Mẹ Thẩm đẩy ba Thẩm một cái, bản thân cũng ngồi dậy mặc áo khoác lên, lo lắng nói: “A Côn, con muốn nói chuyện gì? Mẹ sắp bị con dọa sợ chết khiếp rồi đây này.”

Ba Thẩm cũng nhíu mày, ra hiệu cho mẹ Thẩm im lặng, xuống giường đi giày xong, nói: “Con mau đi ngủ đi, để ba đi xem có chuyện gì.”

Ông ta và vợ mình đã lớn tuổi, xương cốt không còn được như xưa. Nếu lần này A Côn có phát hiện gì mới thì tốt, nếu không thì ông ta nhất định sẽ mắng A Côn càng lúc càng sống lùi, không sự điềm tĩnh nào ở tuổi trẻ.

Ngày mai vẫn còn một trận chiến nữa. Buổi tối không nghỉ ngơi đàng hoàng thì tiếp đó họ sẽ không còn thời gian mà nghỉ ngơi nữa: Ba người nhà bọn họ phải đồng thời đối mặt với khiển trách của trường học và cả việc quy trách nhiệm của nhà họ Trần nữa.

“Đứa nhỏ này, nhanh chóng nói rõ ràng. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?” Sau khi phát ra tiếng kêu, cánh cửa được mở ra từ bên trong, sắc mặt ba Thẩm bình tĩnh, đứng chắn ngang cửa.

Thẩm Thuận Côn cũng không đi vào, nói thẳng: “Ba me, ba phải theo con đến An Ngự một chuyến.”

“Tại sao phải đi ngay lúc này? Không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao, ngay mai ba và mẹ con sẽ đến trường, con ở nhà giả vờ đau lòng đến mức ngất đi?” Ánh mắt ba Thẩm hơi nheo lại, có chút hoang mang.

Thẩm Thuận Côn nói: “Nếu còn không đi, ngày mai trong trường học sẽ xuất hiện tin đồn là nhà chúng ta không coi ai ra gì và đối xử khắt khe với Trần Gia Di đấy.

Bây giờ chúng ta đến đó, khóc lóc một hồi hoặc nháo một trận, nháo đến khi chuyện này càng lớn càng tốt. Có như vậy thì các bạn học mới cảm thấy, kết luận nhà trường đưa ra cho chúng ta là ‘Trần Gia Di chết vì tai nạn’ quá phiến diện, không có sức thuyết phục.

Những học sinh tự xưng là chính nghĩa này mặc dù sẽ không đứng ra nói thay cho chúng ta nhưng con khẳng định là trong lòng bọn họ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với nhà trường, đặt ra câu hỏi là liệu có phải do nhà trường sơ xuất trong chuyện này hay không. Chỉ cần có người đồng tình với chúng ta, thì sau khi nhà họ Trần đến trường học, chúng ta có thể lấy thân phận là người nhà nạn nhân, có chung mối hận với nhà họ Trần, cùng nhau yêu cầu trường học phải bồi thường và cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng.”

Đối với nhà họ Thẩm mà nói, mục đích chủ yếu của việc gây sự này tất nhiên không phải là muốn có được lời xin lỗi và bồi thường từ An Ngự.

Bọn họ hy vọng khi nhà họ Thẩm thể hiện thái độ, có thể gây ấn tượng được với nhà họ Trần. Để đám người nhà họ Trần có thể yên tâm, biết được rằng nhà họ Thẩm rất quan tâm, coi trọng Trần Gia Di, bởi vì đại học An Ngự nên mới nén giận.

Ba Thẩm suy nghĩ một chút rồi nói: “Con muốn biểu hiện tốt trước mặt ba mẹ vợ, kéo độ hảo cảm của ông ta lên, để ông ta hợp sức cùng chúng ta đẩy trách nhiệm lên trường học?”

Thâm Thuận Côn gật đầu: “Nếu chúng ta thật sự làm theo lời của người đưa tin cho trường học kia, ngày mai chúng ta sẽ đi nhận lại thi thể và khóc tang. Làm như vậy thì người khác cũng chỉ cảm thấy đối với sống chết của Trần Gia Di, cả nhà chúng ta không thèm để trong lòng, chỉ ngại mất mặt nên mới đi nhận xác. Ý xấu đấy không ngừng được phóng đại lên, nói không chừng khi nhà họ Trần tới, sẽ nghe thấy tin tức Trần Giai Di chết do bị nhà chúng ta bức ép. Đó mới là vấn đề lớn.”

“Mấy thằng anh trai của Trần Gia Di thủ đoạn độc ác như thế nào không phải là ba không biết, chẳng ai trong số họ ăn chay cả. Trần Gia Di tự sát, ngoài ý muốn qua đời, chúng ta có thể đưa ra lý do hoàn toàn thuyết phục mấy thằng anh trai ăn thịt không nhả xương của cô ta. Ha ha, cũng chỉ là một giấc mơ. Chúng ta phải nhanh lên, đừng để chậm trễ thời gian, đêm dài lắm mộng.” Thẩm Thuận Côn nói xong, ra hiện ý bảo ba mình mau chóng kéo mẹ mình đứng lên.

Mẹ Thẩm nghe vậy, thấy cũng ổn.

Bà ta từ trên giường đứng dậy, oán hận nói: “Không được, không thể để nhà họ Trần đem chuyện này ghi hận lên đầu chúng ta được. Tôi đi khóc, phải khóc sao để cho những người nghe thấy phải cũng phải rơi nước mắt! Nghĩ rằng người chết là con gái tôi. Phi, con tiện nhân kia làm sao có mệnh để làm con gái của tôi được, dù sao thì tôi muốn làm lớn chuyện này lên, buộc An Ngự phải chủ động ra mặt chấm dứt. Dựa vào đâu mà chuyện này phải do nhà chúng ta chịu trách nhiệm, ai cho đám người nhà họ Trần mặt mũi lớn vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.