[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1311: Chương 1311: Chị em tình thâm, ai mà chẳng biết diễn? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba Thẩm và Thẩm Thuận Côn liếc nhìn nhau, nhìn thấy biểu cảm bất đắc dĩ trong mắt con trai mình, ba Thẩm lúng túng che môi, ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là… Thôi nghe lời mẹ con.”

Chủ động tấn công tốt hơn là bị động phòng thủ. Đặc biệt là vào thời điểm nhạy cảm này. Ông ta không hề cảm thấy hành vi này của vợ mình làm mất mặt nhà họ Thẩm.

Ông ta chỉ hy vọng tới lúc đó không phát sinh thêm chuyện nào phiền phức nữa.

Bầu không khí ở hội trường của An Ngự trầm lặng đến đáng sợ.

Thi thể của Trần Gia Di được đội bảo vệ của trường che một tấm vải trắng lên, đặt trong một góc của hội trường, cố gắng làm tránh làm nhanh gọn nhất để tránh cho mọi người đỡ hoảng sợ.

Nhưng những sinh viên An Ngự có mặt ở đó phần lớn đều còn nhỏ, mặc dù đều là người học y ít nhiều cũng đã học các lớp học giải phẫu, mổ xẻ những xác chết được hiến tặng của bệnh viện, nhưng những thi thể đó đã sớm lạnh ngắt, trong mắt bọn họ chỉ là một công cụ để học tập và nâng cao. Làm sao có thể giống với Trần Gia Di được?

Trước khi Trần Gia Di chết, cô ta là bạn cùng lớp của họ. Một người biết đi, biết cười, biết nhảy, biết ồn ào, mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là một nữ sinh sống sờ sờ bên cạnh họ.

Ngay tại đó vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ, những bạn nữ vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Trần Gia Di vây quanh Tiền Vũ Đình khóc lóc: “Vân Kỳ, Gia Di chết rồi...”

“Vân Kỳ, Gia Di thật đáng thương. Cô ấy mới ngoài hai mươi...”

Tiền Vũ Đình nhíu mày, gạt bàn tay đang bám trên cánh tay mình ra, giọng nói có hơi khàn: “Đừng khóc nữa, hiệu trưởng đã nói, là một tai nạn. Gia Di tự vấp xuống hồ nước mà ngã chết.”

Nói thì nói như vậy, nhưng cô ta lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Tinh Vãn, với vẻ mặt ẩn nhẫn, đau buồn và tức giận.

Mặt mày Tô Tinh Vãn tái mét, dựa vào lòng Hoắc Tây Châu nghỉ ngơi. Cô không hề chú ý đến có một ánh mắt lạnh lùng như rắn hổ mang đang nhìn chằm chằm mình.

Hoắc Tây Châu lại đã nhận ra, anh quay đầu liếc nhìn đám đông với ánh mắt cảnh cáo. Vừa nhìn, chỉ thấy mấy khuôn mặt với vẻ kinh hoàng, ngoài ra không có gì khác.

Anh nhẹ nhàng quay đầu lại, tiếp tục an ủi Tô Tinh Vãn: “Vãn Vãn, mẹ em đã giải quyết chuyện này rồi, không liên quan đến em. Không cần để trong lòng.”

Tô Tinh Vãn xoa giữa lông mày, cười khổ: “Em không thánh mẫu đến vậy đâu.”

Trần Gia Di năm lần bảy lượt chơi thủ đoạn muốn hãm hại cô, nếu cô rơi nước mắt vì những gì đã xảy ra với Trần Gia Di, thì đó không phải là thánh mẫu, mà là đầu óc thiếu dây thần kinh.

“Em chỉ hơi mệt, nơi này nhiều nữ sinh, quá phức tạp. Em đã quá ngây thơ khi nghĩ mọi người chỉ tập chung vào việc học. Trường An Ngự mới thành lập được nửa năm, sinh viên đã xảy ra tai nạn kinh khủng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh năm sau. Mẹ em bà ấy rất mệt, cũng rất khó xử. Mà tất tất cả những chuyện này thực ra lại có liên quan đến em. Nếu em không đến An Ngự học, Trần Gia Di sẽ không coi em là cái gai trong mắt, ngày nào cũng muốn kiếm chuyện. Bây giờ cô ta đã chết, nhưng danh tiếng của An Ngự và công việc của mẹ đều bị gián đoạn.”

“Tây Châu... có phải em thật sự nghĩ đơn giản, không cân nhắc tới hiện thực.”

Hoắc Tây Châu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: “Không sao cả, đừng nghi ngờ những quyết định của em. Dù thế nào đi nữa, bọn anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, đồng hành vượt qua cùng em.

Trần Gia Di là một người trưởng thành, theo lý thì cô ta nên chịu trách nhiệm về hành động của mình. Em không cần vì tội lỗi của cô ta mà tự trách. Làm người ích kỷ chút, dứt khoát chút, sẽ vui vẻ hơn nhiều. Mẹ em đã cử người đến thông báo cho nhà họ Thẩm và nhà họ Trần, em tin tưởng bà ấy, bà ấy sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Cho dù nhà họ Trần và nhà họ Thẩm vô cớ gây rắc rối, muốn đổ lỗi cái chết của Trần Gia Di cho nhà trường và Vãn Vãn, anh và Vong Cửu cũng sẽ dọn sạch đám cặn bã này mà không để lại dấu vết. Quyết không để cho cuộc sống học tập của Vãn Vãn bị xáo trộn tiếp nữa.

“Nhưng mà...” Tô Tinh Vãn còn muốn nói gì đó, Hoắc Tây Châu trực tiếp áp đầu ngón tay vào môi của cô: “Suỵt, không nói những chuyện này nữa. Chúng ta đi thôi, Bình An đã ngủ rồi, chúng ta về với thằng bé đi.”

Nghe thấy Bình An, lòng Tô Tinh Vãn dịu lại, cô đứng dậy đi với Hoắc Tây Châu đến chỗ mẹ báo cáo một chút, sau đó rời khỏi sảnh tiệc qua cửa hông.

Cả hai đều không quay đầu lại, cũng không để ý nhóm bạn nữ đứng sau, lấy Tiền Vũ Đình đứng đầu xảy ra một cuộc cãi vã.

Tiền Vũ Đình tránh khỏi cô gái đang kéo đầu mình, giận dữ nói: “Nhã Lâm, cô làm gì vậy? Gia Di đã chết, tôi thay cô ấy nhận rõ kẻ thù còn không được hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.