Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi đang cứu cô, để cô không tìm đường chết!” Trong mắt Phương Nhã Lâm lóe lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: “Cô cũng đã biết thân phận của Tô Tinh Vãn và người kia, còn muốn không biết sống chết giống Gia Di?”
“Tôi tìm đường chết?” Tiền Vũ Đình gạt tay Phương Nhã Lâm ra, vẻ mặt càng lúc càng buồn: “Gia Di là bạn của chúng ta, vậy mà cô lại cảm thấy tôi không nên bênh vực cô ấy? Cô hoàn toàn không phải là bạn của Gia Di, bạn của tôi. Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô.”
“...” Phương Nhã Lâm hơi hối hận vì hành động hấp tấp của mình, Vân Kỳ chỉ là một người phụ nữ trông có vẻ thông minh thôi nhưng thực ra cô ta lại ngu như heo vậy.
Đó là Hoắc Tây Châu đó! Đường đường là thiếu tướng của nhà họ Hoắc, vị vua không ngai của mười sáu tỉnh phía nam!
Chính sự tồn tại của những gia đình tự cho mình là giàu có và quyền lực này cũng không dám đề cập trước công chúng.
Vậy mà Vân Kỳ còn muốn trở thành chim đầu đàn, ảo tưởng thu hút sự chú ý của Hoắc Tây Châu.
Đây không phải tìm đường chết thì là gì?
Bây giờ lại còn dùng giọng điệu chất vấn hỏi ngược lại cô ta, có coi bọn họ là bạn bè không.
Ha ha, nếu bè sống chết có nhau không vì lý do gì, thì bây giờ sẽ không phải như vậy.
Phương Nhã Lâm cúi gằm mặt xuống, xoa cổ tay bị đau rồi dửng dưng nói: “Được thôi, cô vì Trần Gia Di định trả thù và chọc tức người đó và Tô Tinh Vãn, tôi mặc kệ cô. Chỉ mong cô đừng rơi vào kết cục tương tự Trần Gia Di.”
“Cô...” Tiền Vũ Đình tức giận, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, xương ngón tay hơi trắng bệch.
Vốn dĩ mình chỉ đang diễn trước mặt bạn học, tỏ vẻ bản thân đang rất khó chịu. Rửa sạch mối nghi ngờ trên người mình, để mọi người tập trung vào việc nhà họ Hoắc và nhà họ Tô đã ép người khác vào chỗ chết, thay vì đoán nguồn gốc của những bức ảnh đó.
Nhưng con ranh Phương Nhã Lâm này lại nguyền rủa cô ta chết như Trần Gia Di xui xẻo!
Phương Nhã Lâm mím môi: “Sao thế, cô không nói lại tôi, còn muốn vì Trần Gia Di đánh tôi?”
Tiền Vũ Đình im lặng, trừng mắt nhìn Phương Nhã Lâm, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Không đánh thì trong lòng mình nghẹn, đánh thì khó xong việc, tranh chấp ở đây chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tô Ngưng một lần nữa. Đến lúc đó, Tô Ngưng bảo vệ con và Hoắc Tây Châu hợp lực, nhất định sẽ hỏi thăm và điều tra từ cô ta.
Thân phận của mình hoàn toàn không thể chịu nổi một cuộc điều tra kỹ lưỡng từ bất kỳ ai. Vì vậy, cô ta chỉ có thể chịu đựng, nhìn Phương Nhã Lâm với ánh mắt đau buồn và tức giận, tỏ vẻ không thể hiểu tại sao Phương Nhã Lâm không buông tha cho cả người đã chết, sau khi Trần Gia Di chết lại còn muốn sắp đặt dáng vẻ Trần Gia Di nói bậy.
Tiền Vũ Đình hy vọng, Phương Nhã Lâm sẽ biết điều, cho bậc thang.
Phương Nhã Lâm cũng là người cứng đầu cứng cổ, nghiêm túc nói: “Mặt của tôi đây, cô muốn đánh thì đánh nhanh lên, đánh xong chúng ta sẽ giải tán, dù cô sống hay chết, tôi cũng không xen vào.”
Có người không thể chịu được bầu không khí căng thẳng giữa Tiền Vũ Đình và Phương Nhã Lâm, xen mồm vào: “Vân Kỳ, tôi cảm thấy chuyện này Nhã Lâm nói rất đúng, không liên quan gì đến bà chủ Hoắc. Là Gia Di tự chọn, không chấp nhận nổi mới chạy. Khi ngã từ bục cao xuống, cô ấy đã ở trong hội trường này giống như chúng ta, cô ấy hoàn toàn không có cơ hội hại Trần Gia Di. Mặc dù lời nói của Nhã Lâm trực tiếp, nhưng cô ấy cũng lo lắng cô sẽ phạm sai lầm nên mới nói, cô đừng vì một người không còn mà làm tổn thương tình bạn còn sống.”
Có người dẫn đầu, những cô gái khác cũng đi tới, lau nước mắt, nói với Tiền Vũ Đình: “Đúng vậy, Vân Kỳ. Gia Di đáng thương thì đáng thương thật, nhưng cô ấy cũng đáng hận, đang yên đang lành bà chủ Hoắc không trêu chọc cô ấy, mà cô ấy lại cứ muốn thò lại gần làm yêu. Bây giờ ngã chết, thật sự không trách được ai.”
“Đúng, chúng ta chỉ có thể tiếp thu bài học, làm người tốt, đừng độc đoán và phiền phức, khiến người khác chán ghét như Gia Di.”
...
Tình bạn của phụ nữ lại có thể mong manh đến vậy. Tuy nhiên, lại vừa hợp với người lòng kẻ dưới như Tiền Vũ Đình này, cho cô ta một lý do tức giận rời đi.
Cô ta bịt tai hét lên: “Cô, các cô... các cô thật sự làm tôi thất vọng.”
Dứt lời, nước mắt trào ra, đau buồn và tức giận chạy ra ngoài.
Đám nữ sinh tranh cãi ầm ĩ, Tô Ngưng liếc nhìn về phía Tiền Vũ Đình, như có điều suy tư.
Có cái chết bất ngờ của Trần Gia Di làm vết xe đổ, lúc Tô Ngưng nhìn thấy Tiền Vũ Đình khóc lóc bỏ đi, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Khương Quỳnh Anh. Để bà ấy dẫn theo mấy giáo viên nữ đi bắt lấy cô ta.