Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hãy nhỡ, học sinh này có mối quan hệ rất thân thiết với người chết. Các cô cần phải theo sát cô ta, đừng để cô ta xuất hiện những hành vi tiêu cực như quá khích hay tự sát. Tôi sẽ sắp xếp mấy giáo viên khoa Tâm lý tới, hợp tác với mọi người tư vấn tâm lý cho cô ta.
Nói xong, Tô Ngưng dừng lại, quan sát xung quanh sảnh tiệc một vòng. Vẻ mặt các bạn học sinh đều tỏ ra mờ mịt hoặc sợ hãi, khiến trái tim bà ấy cũng thắt lại.
Xem ra, chỉ làm tư vấn tâm lý cho mấy bạn học sinh thân thiết với Trần Gia Di là chưa đủ.
Bà ấy thầm than rồi nói tiếp: “Các cô đi trước đi, tôi đã gửi một ít điện báo, gọi bác sĩ tâm lý trong ngoài huyện tới tư vấn tâm lý cho bọn trẻ chỗ chúng ta rồi. Có chuyện gì nhớ giữ liên lạc, còn những việc khác ngày mai lại bàn.”
Vẻ mặt Khương Quỳnh Anh nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh. Lần này, vì có thể loại bỏ nguy hiểm từ trong nôi, không để những chuyện thương tâm ngoài ý muốn như Trần Gia Di xảy ra nữa. Sau khi Khương Quỳnh Anh lao ra cửa chính, lập tức ra lệnh cho đội bảo vệ xông tới bắt lấy Tiền Vũ Đình, đập một tay lên gáy của cô ta.
Làm sao Tiền Vũ Đình có thể nghĩ tới, chẳng qua mình chỉ muốn nhân cơ hội thoát thân, lại bị mọi người coi thành đối tượng được chú ý đặc biệt.
Mãi đến khi sau gáy đau dữ dội, cơ thể mềm nhũn, cô ta định quay đầu nhìn xem là ai không tha cho mình, nhưng đã mất hết sức lực...
Cuối cùng đã khống chế được nhân tố không ổn định, Khương Quỳnh Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, để những giáo viên khác tới hỗ trợ và nhân viên bảo vệ đưa Tiền Vũ Đình tới phòng vật lý trị liệu gần nhất. Chính mình quay trở lạu báo cáo tình huống với Tô Ngưng.
Tô Ngưng biết được cô gái tên ‘Vân Kỳ’ này là bạn tốt của Trần Gia Di. Ánh mắt bà ấy bỗng trở nên ảm đạm, sau đó nói với Khương Quỳnh Anh: “Lúc điều trị, nhớ dịu dàng với đứa trẻ này một chút, dẫn dắt nhiều năng lượng tích cực hơn. Đồng thời cũng phải chú ý, đừng để con bé trút giận lên Vãn Nhi, nảy sinh những suy nghĩ lầm lạc. Còn những việc khác, cô cứ ba ngày đúng giờ báo cáo kết quả điều trị của bác sĩ tâm lý đối với con bé cho tôi. Bên phía nhà họ Vân, trường học sẽ cử người tới thông báo, để nhà họ cho người đáng tin cậy đến chăm sóc. Có người ở nhà bên, hẳn là cảm xúc của cô gái nhỏ sẽ ổn định hơn một ít.”
“Có lý. Bên phía tôi sẽ thu xếp người, cô còn điều gì cần dặn dò nữa không?” Khương Quỳnh Anh hỏi xong, cũng thở dài theo, chủ động nhắc tới những chuyện khác.
“Bên chỗ dinh thự nhà họ Thẩm đã trả lời tôi rồi, nói rằng ngày mai có thể tới nhận thi thể của Trần Gia Di. Nhưng lúc nhân viên công tác của chúng ta tới đó, phát hiện Thẩm Thuận Côn không ở nhà. Không rõ cậu ta đã biết chuyện này hay chưa, sẽ nghĩ như thế nào? Nếu không phải lúc ấy nhân viên bảo vệ thật sự nhìn thấy Trần Gia Di bị trượt chân rơi xuống, thì tôi còn nghi ngờ Thẩm Thuận Côn ôm hận ra tay với vợ mình đấy.”
“Suỵt.” Tô Ngưng nhíu mày, đè thấp giọng nói: “Đừng nói lung tung như vậy.” Người chết tự mình trượt chân mất mạng ngoài ý muốn cùng với bị người giết hại có mức độ nghiêm trọng hoàn toàn khác nhau.
Với tư cách là hiệu trưởng của trường, bà ấy hy vọng chuyện này chỉ dừng lại ở đây. Tuy nhiên vì Trần Gia Di trượt chân ngoài ý muốn, không hề có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp gì đến bất cứ ai cả.
Điều này cực kỳ quan trọng đối với danh tiếng của trường.
Khương Quỳnh Anh nghe xong, cười khổ một tiếng rồi lên tiếng giải thích: “Hiệu trưởng, cô xem cái miệng tôi này, không phải tôi cho rằng Thẩm Thuận Côn hại người. Ý của tôi là, tuy rằng cậu ta không bị nghi ngờ, nhưng danh tiếng nhà họ Thẩm trong giới kinh doanh cũng không tốt cho lắm, luôn lợi thì sán hại thì né, ỷ thế hiếp người. Khó đảm bảo họ sẽ không bôi nhọ chúng ta, cần phải đề phòng, sẵn sàng đối phó với chuyện này trước mới được.
Tô Ngưng khẽ híp đôi mắt xinh đẹp lại, khó hiểu nói: “Chúng ta đã cử người đến nói rõ mọi chuyện với họ rồi, trong trường học cũng có một nhóm nhân chứng. Sao họ có thể đổi trắng thay đen mọi chuyện được chứ?”
Khương Quỳnh Anh cũng đang đau đầu về việc này: “Lòng người khó dò. Sản nghiệp nhà họ Trần lớn hơn nhà họ Thẩm, nếu bởi vì cái chết của Trần Gia Di mà làm khó nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm lại không đưa ra được lời giải thích hợp lý, sẽ đổ lỗi cho trường học. Đến lúc đó, họ sẽ nói rằng chúng ta không bảo vệ chu đáo, hoặc không đặt biển cảnh báo ở khu vực nguy hiểm. Dù chúng ta có lý cũng không nói rõ được.”
“Không đặt biển cảnh báo à?” Tô Ngưng hỏi ngược lại.