[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1314: Chương 1314: Không chịu nhận tội thay (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tất nhiên là có đặt. Trường chúng ta nữ sinh chiếm đa số, nhưng hễ có khu vực nguy hiểm nào đều đặt biển cảnh báo và hàng rào. Chỉ có điều thật trùng hợp, nơi Trần Gia Di xảy ra chuyện đã được đặt biển cảnh báo từ lâu, hàng rào vẫn đang được đặt làm. Chúng tôi lo lắng buổi tối đám sinh viên đi dạo tới đó sẽ xảy ra chuyện, nên cố ý đặt nhiều thêm mấy tấm biển. Còn chất mấy tấm bia trên gạch men bao xung quanh bể bơi, cảnh cáo họ tuyệt đối không được đến gần. Nhưng Trần Gia Di vẫn... Ôi, sao sẽ xảy ra chuyện chứ?”

Người lập tức đã mất mạng, bây giờ lại trách cứ Trần Gia Di phớt lơ lời nhắc nhở của nhà trường hoàn toàn đã muộn màng.

Chỉ vô dụng và khiến người ta bực bội.

Khương Quỳnh Anh liếc nhìn vẻ mặt của Tô Ngưng rồi khẽ nói: “Hiệu trưởng, trong chuyện này, trường chúng ta cũng có chỗ làm không đúng. Tôi sợ nhà họ họ Thẩm sẽ nắm lấy sơ hở này, không ngừng khuếch đại. Đến lúc đó, họ sẽ quạt gió thêm lửa châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Trần, hủy hoại danh tiếng của trường.”

Tô Ngưng im lặng. Một lúc lâu sau, bà ấy mới chậm rãi nói: “Đúng là trách nhiệm của chúng ta. An Ngự chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa, xin lỗi và bồi thường nhưng nhất định sẽ không lùi bước. Chẳng qua, nếu nhà họ Thẩm muốn gây sự, An Ngự cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Ngày mai còn cần phải xem xét thái độ của nhà họ Thẩm rồi hẵng quyết định chuyện này.”

Nếu thật sự bàn tới trách nhiệm trong chuyện này, trường học cũng có một phần.

Bởi vì sau khi đội thi công của trường học rút cạn nước độc hại trong hồ, tuy rằng có đặt biển báo xung quanh bên ngoài hồ, nhưng không dựng rào chắn có tác dụng ngăn cản thực tế.

Trần Gia Di say rượu, cảm xúc lại kích động, thấy không rõ biển báo cũng không có rào chắn, trực tiếp bị trượt chân. Lúc này mới gây ra thảm kịch.

Bên phía trường học có trách nhiệm bồi thường, lên tiếng giải thích và xin lỗi với học sinh trong trường. Bọn họ đều phải chuẩn bị, làm ổn thỏa nhất.

Nhưng nhà họ Trần và nhà họ Thẩm muốn đổ hết trách nhiệm cho phía nhà trường, thì An Ngự tuyệt đối không thể đồng ý.

Tô Ngưng thấy cấp dưới xuất sắc của mình vẫn bày ra dáng vẻ ủ dột cau có, bà ấy mở miệng an ủi: “Được rồi, cô cứ yên tâm, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta không thẹn với lòng mình là được.”

Chuyện Quỳnh Anh lo lắng cũng không phải không có lý. Nhưng lúc bà ấy trần thuật lại bỏ qua một điểm: Trước khi Trần Gia Di chạy ra khỏi đại sảnh, Thẩm Thuận Côn đã đánh cô ta.

Lòng dạ của phụ nữ một là rộng rãi, hai là hẹp hòi.

Mà rõ ràng, Trần Gia Di thuộc kiểu người phía sau.

Tô Ngưng cụp mi xuống: “Không biết có phải bởi vì Trần Gia Di bị Thẩm Thuận Côn nhục mạ trước mặt mọi người, nên nổi giận. Cộng thêm chuyện muốn hãm hại Vãn Nhi bị vạch trần, cho nên mới muốn tìm đến cái chết thì sao? Nhà họ Thẩm muốn thoát khỏi chuyện này, chứng tỏ bản thân trong sạch, thật ra nghĩ cũng hay lắm. Có tôi ở đây, chuyện này họ chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày.”

Cho dù bà ấy không thể dập tắt được chuyện này một cách hoàn hảo bằng năng lực của mình. Nhưng với kiểu che chở Vãn Nhi như trân bảo của Hoắc Tây Châu, nếu như anh biết được chuyện nhà họ Thẩm và họ Trần không chấp nhận lời giải thích của trường học, đến trường làm ầm ĩ.

Thì chờ đợi hai nhà họ Thẩm và họ Trần chính là gia tộc diệt vong…

Khương Quỳnh Anh và Tô Ngưng đứng trò chuyện trong gió lạnh một lát

Đêm khuya sương lạnh, Tô Ngưng hắt hơi một cái, Khương Quỳnh Anh chủ động kết thúc đề tài rồi nói: “Sắc trời đã tối, hiệu trưởng, cô về nghỉ ngơi cùng gia đình đi, cứ giao chuyện bên này cho tôi xử lý là được.”

Tô Ngưng lắc đầu, tình huống của đám học sinh không được lạc quan. Nếu bà ấy không an ủi tâm tình hoảng sợ của chúng, chỉ lo bản thân nghỉ ngơi. E rằng ngày mai trong thành sẽ điên cuồng đồn thổi hiệu trưởng An Ngự chẳng ra gì.

Đối với bà ấy mà nói, danh dự là chuyện nhỏ, không cần phải để bụng.

Nhưng đối với đám trẻ của An Ngự, một nơi học tập không thể đảm bảo an toàn, một người hiệu trưởng ích kỷ chỉ biết lợi cho bản thân. Bất cứ điều nào cũng sẽ khiến bọn trẻ thầm do dự, cân nhắc mình có nên ở lại An Ngự tiếp tục học tập hay không.

Ở một mức độ lớn, danh tiếng và bộ mặt của trường học có liên quan đến lực lượng giáo viên và phẩm hạnh của người thầy được thể hiện khi xảy ra chuyện.

Lúc này bà ấy trở về, trong mắt học sinh chính là hành động thờ ơ, không ra sao.

Dĩ nhiên điều này là không thể.

Tô Ngưng nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi tham gia canh đêm, các cô cứ truyền đạt chỉ thị của tôi, điều động hết các giáo viên phụ trách khoa Tinh thần tới ngay trong đêm, tiến hành tư vấn hướng dẫn cho các học sinh có mặt tại đây. Tôi cũng sẽ tham gia công tác tư vấn hướng dẫn cho những người quá khích hay bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Những đứa trẻ kiểm tra xong không có vấn đề thì đều ghi lại, rồi để chúng trở về ký túc xá. Sáng mai cho họ nghỉ nửa ngày, chúng ta triệu tập giáo viên mở cuộc họp khẩn cấp. Buổi chiểu, để chủ nhiệm lớp của mỗi ban mỗi cấp nhấn mạnh với bọn trẻ rằng, nhà trường sẽ nhận trách nhiệm bảo vệ không chu đáo về chuyện này, sẽ không bỏ mặc làm lơ. Mong rằng trong lòng họ có gì nói đấy, có chuyện gì thì cứ nói ra. Đừng lén lan truyền những đánh giá bất lợi với An Ngự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.