[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1315: Chương 1315: Mối nguy dư luận




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khương Quỳnh Anh gật đầu, những lời này của Tô Ngưng đã giảm bớt rất nhiều áp lực trên vai bà ấy: “Hiệu trưởng, cô nói đúng, tôi đi sắp xếp ngay đây.”

Tô Ngưng và Khương Quỳnh Anh trở về tiền sảnh, tiến hành an ủi và dẫn dắt tâm lý sơ bộ với nhóm học sinh.

Tô Tinh Vãn muốn ở lại giúp đỡ Tô Ngưng, nhưng bà ấy ấy lại kêu Hoắc Tây Châu dẫn cô về biệt viện nhà họ Tô nghỉ ngơi trước.

Lý do để bà ấy từ chối Tô Tinh Vãn rất đầy đủ: Bình An ngủ không sâu, nửa đêm sẽ thức dậy tìm ba mẹ. Hai vợ chồng họ ở lại trường sẽ khiến bà ấy mất tập trung. Nếu thật sự muốn giúp thì sáng hôm sau đến phòng làm việc trong trường tìm bà ấy, xem thử có cần nhà họ Hoắc tham gia vào chuyện này hay không.

Sau khi thuyết phục Tô Tinh Vãn và Hoắc Tây Châu rời đi, Tô Ngưng và Khương Quỳnh Anh lăn lộn tới hơn hai giờ đêm. Đám học sinh trong sảnh đã đi gần hết, họ cũng chuẩn bị rời khỏi.

Giáo viên của đội bảo vệ trong trường lại từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt vi diệu, nói: “Cả nhà họ Thẩm đã đến rồi, đang khóc ở bên ngoài lễ đường, nói rằng muốn trường học phải đưa ra một lời giải thích với họ.

Nửa đêm nửa hôm, khuyên nhủ thế nào họ cũng không chịu vào trong, dọc đường cứ gào la từ ngoài cổng trường cho đến bên ngoài lễ đường. Thái độ này là muốn đối đầu với trường học hả? Hay là nói, nhà họ Thẩm muốn biểu hiện cho mọi người thấy, nhà mình không thể chấp nhận nổi cái chết ngoài ý muốn của Trần Gia Di?

Khương Quỳnh Anh thay đổi sắc mặt, dè dặt nhìn thoáng qua Tô Ngưng, vẫn thấy biểu cảm của bà ấy bình tĩnh như thường.

Trái tim nôn nóng của bà ấy dần bình tĩnh trở lại, nhíu máy hỏi giáo viên an ninh: “Đưa ra lời giải thích? Đưa ra lời giải thích gì chứ? Chúng ta đã nhờ người chuyển lời rồi, Trần Gia Di là ngoài ý muốn mất mạng, thi thể vẫn còn bày ở đây này. Họ đòi chúng ta giải thích, còn không bằng vào đây nhận thi thể cô gái này mang về, thu xếp an táng long trọng an ủi một chút. Thật không hiểu nhà họ Thẩm nghĩ như thế nào nữa? Bây giờ anh đi nói với họ, có chuyện gì thì vào đây ngồi xuống bàn bạc với nhau. Đừng có ở bên ngoài gào khóc, khiến trong lòng các học sinh khác cảm thấy lo lắng.

Hơn nửa đêm, cứ quỷ khóc sói gào như vậy, họ không dễ gì mới an ủi được tinh thần của đám học sinh, lại trở nên căng thẳng.

Nghĩ đến đây, Khương Quỳnh Anh xoay người hỏi ý của Tô Ngưng: “Hiệu trưởng, nhà họ Thẩm khó đối phó. Tôi sợ người của đội bảo vệ sẽ không mời họ vào được. Tôi tự mình đi một chuyến, vì họ mà làm phiền cô ở lại đây với tôi, chậm trễ một chút thời gian.”

Tô Ngưng xua tay, mở miệng dặn dò: “Đi thôi, thái độ hòa nhã một chút. Chúng ta muốn giải quyết vấn đề với họ, chứ không phải gây ra mâu thuẫn xung đột.”

Khương Quỳnh Anh đáp lại một tiếng, ưỡn ngực thẳng lưng, bĩnh tĩnh cất bước đi cùng giáo viên an ninh ra khỏi sảnh tiệc.

Dưới ánh trăng, ba người nhà họ Thẩm lần lượt đứng trên bậc thềm đá cẩm thạch, quay lưng về phía ánh đèn rực rỡ trên hành lang.

Cái bóng bị kéo dài.

Trên mặt mỗi người đều bày ra vẻ buồn bã đau khổ.

“... Khụ!” Khương Quỳnh Anh nắm tay lại thành quyền, nhất thời đỡ trán mình. Đầu cực kỳ đau, hỏi ba mẹ Thẩm: “Tại sao mọi người không đi vào? Thi thể của cô ấy vẫn còn ở bên trong, cần các vị đến tiệm quan tài tìm một chiếc quan tài tốt để chôn cất.”

Cảm xúc của mẹ Thẩm đã tích tụ từ lâu, lập tức ngồi bệt xuống đất, lấy khăn tay lau nước mắt: “Hu, các người trả lại con dâu cho tôi đây. Một đứa con gái còn trẻ như Trần Gia Di, chẳng qua chỉ tham gia một bữa tiệc tối, sao có thể nói mất là mất được?”

“Đủ rồi... bà đừng khóc nữa. Tôi tin rằng trường học sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý. Con dâu là một cô gái hoạt bát như vậy, sao có thể mắt mờ không nhìn thấy biển cảnh báo của trường, trực tiếp mất mạng chứ? Chúng ta cứ nghe nhà trường nói về chuyện này đã, đừng buồn nữa.” Ba Thẩm làm bộ ngăn vợ mình, nhưng không biết là sức lực không đủ hay đau thương quá độ, ông ta cũng ngã ngồi xuống theo, ngã xuống bên cạnh mẹ Thẩm, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Suýt!”

“Ba...” “Ông ơi...”

Mẹ Thẩm và Thẩm Thuận Côn đều bị dọa giật mình, cuống quít đi đỡ ba Thẩm.

Vẻ mặt ba Thẩm dữ tợn, nhếch miệng nói: “Tay của tôi, tay của tôi đau quá, hai người đừng động vào tôi!”

Khương Quỳnh Anh buông thõng tay đứng bên cạnh, tạm thời vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức của nhà họ Thẩm. Lúc này bà ấy có chút mờ mịt.

Người nhà họ Thẩm đang làm gì thế? Định ăn vạ à? Lại cùng nhau ngã bị thương ở ngay An Ngự, sau đó đổ thừa cho họ, vu oan An Ngự bọn họ xảy ra xung đột với nhà họ Thẩm hả?

Đơn giản là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đúng không? Nhàn quá hóa rồ à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.