[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1316: Chương 1316: Nhìn xem, em ấy đang nhìn các người (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bà ấy không hiểu, cũng chẳng thèm hỏi han giả dối với gia đình này nữa, khẽ liếc nhìn bàn tay buông thõng của ba Thẩm. Khương Quỳnh Anh quát lên: “Hai người đừng động vào ông ấy, động vào ngón tay này có khi còn làm bị thương thêm, không thể chỉnh thẳng được ấy.”

Ba Thẩm đau đến nhe răng, vội vàng gật đầu: “Còn không nghe theo cô giáo, đừng động vào tôi. Mau tìm một vị bác sĩ tới nắn xương cho tôi, nếu không tôi đau chết mất.”

Thẩm Thuận Côn giơ bằng một bàn tay lên, cẩn thận đỡ bàn tay đang rủ xuống mềm oặt của ba mình. Ánh mắt nhìn vào chỗ khớp nối giữa cổ tay và cánh tay của ông ta, ngừng thở một lát rồi khàn giọng nói: “Ba, có lẽ tay của ba bị trật khớp rồi. Con cần tìm một người nắn xương lại giúp ba.”

Buổi tối, bình thường bác sĩ chuyên khoa Chỉnh hình sẽ không ở lại ký túc xá của trường. Chờ đến ngày mai, chắc chắn ba sẽ cực kỳ đau đớn. Anh ta nên xoa dịu cơn đau của ba mình thế nào đây?

Khương Quỳnh Anh liếc mắt, thầm nhủ nhà họ Thẩm đúng là liều mạng, bàn tay kia của ba Thẩm lại thật sự bị thương.

Bà ấy lén bĩu môi rồi nghiêm túc đề nghị: “Khụ, các người đừng làm chậm trễ thời gian ở đây nữa. Mau đi vào với tôi, tôi thông báo bác sĩ khoa Xương tới giúp ba anh khám tay.”

Ba mẹ Thẩm đều nói được.

Chỉ mình Thẩm Thuận Côn tỏ vẻ do dự: “Hai chuyện chữa trị tay cho ba tôi và mong trường học đưa ra một lời giải thích công bằng, hợp tình hợp lý không hề xung đột với nhau đâu nhỉ?”

Ba Thẩm, mẹ Thẩm đứng trân, liếc mắt nhìn nhau.

Thậm chí ba Thẩm còn yên lặng rút tay mình về: “Đúng vậy, chúng tôi đến là để đòi lại công đạo. Trường học chịu xử lý tốt chuyện của Gia Di được rồi, tay tôi nhịn một chút, sáng mai đến bệnh viện huyện khám gấp. Không đáng lo, không cần nửa đêm làm phiền đến bác sĩ khoa chỉnh hình.”

‘Xùy’ Khương Quỳnh Anh bật cười, nhà họ Thẩm muốn làm gì đây? Khi dễ An Ngự bọn họ là nơi ngang ngược vô lý sao?

Bà ấy trợn mắt lên, đôi mắt sáng như đuốc nhìn ba Thẩm: “Cổ tay của ông bởi vì bị tác động lực mạnh nên gãy xương rồi. Không loại trừ bên trong có tình huống nứt xương. Chuyện khẩn cấp dùng phương pháp đặc biệt, chúng tôi đồng ý cung cấp điều kiện chạy chữa cho các ông, nhưng nếu các ông tự mình làm chậm trễ, sau này tàn tật hoặc là dẫn tới hậu quả xấu khác, ông cũng đừng cắn lung tung lên An Ngự.”

Ba Thẩm run rẩy môi, nhịn đau chịu đựng dày vò, suy nghĩ rồi nói: “Hay là cứ cho bác sĩ chữa trị cho tôi chút đi, tôi đau quá.”

Lúc nói lời này ông ta không dám nhìn vẻ mặt con trai và vợ mình. Cơn đau xương cốt ở trên người mình, hai người bọn họ lại không thể nào chia sẻ. Huống hồ cô Khương Quỳnh Anh này nói rất đúng, chữa trị chậm trễ gây ra tàn tật, sau này làm sao ông ta gặp khách hàng xã giao được?

Thẩm Thuận Côn nhìn thấy trào phúng rõ ràng trong mắt Khương Quỳnh Anh, anh ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức đè xuống cơn giận, lạnh lùng nói: “Vậy làm phiền cô Khương sắp xếp bác sĩ cho ba em, cảm ơn cô. Tiền thuốc men nhà họ Thẩm bọn em sẽ trả gấp đôi.”

Khương Quỳnh Anh không chịu nổi giọng điệu lạ lùng của người nhà họ Thẩm, gió lạnh bên ngoài vù vù luồng vào tay áo và cổ áo của bà ấy không chừa chỗ nào, bà ấy không muốn ở ngoài trời tiếp chuyện với người nhà họ Thẩm nữa, lập tức nghiêng người nhường ra một con đường, nói: “Không cần đâu, đây là sự quan tâm bình thường của nhân viên nhà trường chúng tôi đối với phụ huynh học sinh, không cần cảm thấy ngại. Vậy mọi người theo tôi vào trước đi, hiệu trưởng cũng ở bên trong, mọi người vào ngồi đi.”

Ba Thẩm, mẹ Thẩm liếc nhìn qua Thẩm Thuận Côn.

Thẩm Thuận Côn gật đầu, đi qua đỡ ba Thẩm. Nâng cánh tay bị thương của ông ta: “Chúng ta vào thôi, chữa trị tay cho ba trước, những chuyện khác giao cho con và mẹ.”

Tô Ngưng đợi ở trong sảnh hội trường cách chỗ cửa đám Thẩm Thuận Côn bước vào một khoảng, trong ngoài hội trường An Ngự sử dụng cửa gỗ có công nghệ siêu cách âm tiên tiến của phương Tây. Cho nên lúc Khương Quỳnh Anh đưa người nhà họ Thẩm đi vào, Tô Ngưng không hiểu vì sao có nhiều người vây quanh bảo vệ ba Thẩm đi vào như vậy.

Mà ba Thẩm thì chảy mồ hôi ròng ròng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Mọi người đây là...” Tô Ngưng đứng dậy, dùng ánh mắt khó hiểu hỏi Khương Quỳnh Anh.

Khương Quỳnh Anh nhìn Tô Ngưng tỏ vẻ bất đắc dĩ, bước nhanh đến bên cạnh Tô Ngưng, nói nhỏ: “Không cẩn thận té ngã.”

Tô Ngưng chăm chú nhìn lại, chỉ mấy chỗ trống bên cạnh ý bảo người nhà họ Thẩm ngồi xuống.

“... Ông Thẩm, tay của ông ta bị thương nghiêm trọng không?”

“Té ngã rất nặng.” Khương Quỳnh Anh đặt ngón tay trên môi, đứng gần Tô Ngưng giải thích: “Có lẽ là gãy xương cổ tay, cần phải tìm giáo viên khoa chỉnh hình tới khám gấp. Nhưng tôi nghĩ, y thuật của trường cũng không tệ lắm, nhưng hình như giáo viên khoa chỉnh hình đi ra tỉnh ngoài học tập điều tra nghiên cứu hết rồi, chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện huyện gần đây tìm bác sĩ cho ông Thẩm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.