[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1317: Chương 1317: Nhìn xem, em ấy đang nhìn các người (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Không cần đâu, tìm Lương Am đi, ông ấy ở trong toà nhà phụ đấy.” Tô Ngưng nói.

Khương Quỳnh Anh “A” một tiếng, cười khổ: “Nhưng tính tình của thầy Lương, làm người ta có hơi ăn không tiêu.”

Tô Ngưng trấn định tự nhiên, nhìn Khương Quỳnh Anh chu môi: “Cô tự đi một chuyến, nói ý của tôi cho ông ta biết, ông ta sẽ đến.”

“Thầy Lương kia là nhân vật nào thế?” Ba Thẩm hơi không hiểu, ghé sát vào Thẩm Thuận Côn nói thầm.

Trong mắt ông ta, tuy Khương Quỳnh Anh là hạng nữ lưu, nhưng bình thường đi theo hầu bên cạnh nữ hiệu trưởng An Ngự, nói là phó lãnh đạo trong trường cũng không quá. Một người có thực quyền ở An Ngự như vậy, đi kêu một giáo viên đến đây vậy mà lại tỏ vẻ khó xử, lo lắng bị từ chối. Vậy thầy Lương kia có phải là nhân vật lợi hại hơn nữa không?

Ánh mắt Thẩm Thuận Côn lóe lên, nhìn thoáng qua hướng Tô Ngưng, không nắm chắc bây giờ hiệu trưởng có biết mục đích hôm nay nhà họ Thẩm bọn họ tới đây hay không.

Dù sao thì vị giáo viên Lương Am kia cũng không phải người bình thường.

“... Vậy là, con cũng không biết thầy Lương kia?”

Thẩm Thuận Côn phục hồi tinh thần, cằm hơi đổi, giải thích: “Ba, bác sĩ kia là bàn tay thần khoa chỉnh hình nổi tiếng thế giới, ít nhất nằm trong top ba trong lĩnh vực chuyên nghiệp trong nước đấy. Hiệu trưởng có thể vì ba mà mời ông ấy đến, xem như cho nhà họ Thẩm chúng ta một ân tình lớn.”

Ba Thẩm lập tức cảm thấy cánh tay đau của mình không được tự nhiên. Nếu hôm nay ngược lại ông ta còn phải thiếu trường học một ân tình, vậy tiếp theo bọn họ trách hỏi trường học chuyện Trần Gia Di ngoài ý muốn mất mạng, có phải sẽ bị người ta đâm sau lưng, mắng là lòng lang dạ sói hay không?

Tô Ngưng ho nhẹ một tiếng, đẩy mắt kính tinh xảo trên mũi, ôn hoà nói: “Tuy rằng thầy Lương là giáo viên thỉnh giảng của trường chúng tôi, nhưng trên hết ông ấy là một bác sĩ. Có câu thầy thuốc như mẹ hiền, vấn đề về khoa chỉnh hình lại là sở trường của ông ấy, mọi người đừng lo lắng thiếu nợ ân tình, đây vốn là chức trách của ông ấy. Trường học sẽ càng không thừa dịp mà yêu cầu mọi người làm việc cho trường học.”

Nếu hiệu trưởng trường đại học đã tỏ rõ thái độ như vậy, trong lòng ba Thẩm hơi do dự hơi chút, im lặng ngồi trên ghế dựa.

Thẩm Thuận Côn cũng đỡ mẹ mình ngồi xuống cạnh ba mình, rồi gật đầu với Tô Ngưng, nói mấy câu cảm ơn.

Tô Ngưng hờ hững gật đầu, tầm mắt nhìn tới chỗ gần cửa.

Nơi đó có một thi thể mới mất đắp vải trắng.

Vết máu đỏ thắm theo ván gỗ giường nhỏ xuống từng giọt, dần dà đọng thành một vũng chói mắt dưới cáng cứu thương.

Một trận gió thổi qua, cuốn lên một góc thi thể, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Trần Gia Di nhìn qua bọn họ.

Dưới hoàn cảnh yên tĩnh không một tiếng động, Tô Ngưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng có hơi phát lạnh.

“Các người gấp vậy là đến thăm em ấy sao? Em ấy đang ở trong góc nhìn các người kia.” Tô Ngưng giơ tay, chỉ ra phía sau Thẩm Thuận Côn.

Gương mặt Thẩm Thuận Côn cứng đờ một lúc, hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên tới tim.

Trong chớp mắt, lông tơ dựng đứng cả lên.

“Cô đang nói ai?”

Chẳng phải Trần Gia Di đã biến thành một khối thi thể, bị đưa đến nhà xác toà nhà y học rồi sao?

Chẳng lẽ…?

Thẩm Thuận Côn không dám quay đầu lại nhìn.

Tuy rằng bây giờ anh ta đang ở trong hội trường, trên trần nhà có ánh đèn huy hoàng tráng lệ, vô cùng thông thoáng, nhưng vẻ mặt của hiệu trưởng Tô làm trong lòng anh ta nổi da gà. Anh ta không phải người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, anh ta là người đã làm chuyện xấu, có tật dễ giật mình.

Cho nên, rốt cuộc phía sau là thứ đáng sợ gì?

Thẩm Thuận Côn hít thở sâu bình tĩnh lại, nuốt nước bọt mấy lần, giọng khàn khàn nói: “Hiệu trưởng, cô có thể nói rõ ràng không? Là ai ở đằng sau chúng ta?”

Tô Ngưng thở dài. “Cậu có từng thích em ấy không?” Tiếc cho Trần Gia Di tuổi còn trẻ gả cho Thẩm Thuận Côn, nam sinh này lại không đặt em ấy trong lòng. Vào cửa cũng không hề chú ý tới thi thể vợ mình đặt trên cáng cứu thương trên giường cạnh cửa.

Mà hai người khác nhà họ Thẩm từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống cũng chưa hề có ý chủ động hỏi chuyện Trần Gia Di.

Tối nay bọn họ không phải đến nhận di thể trần Gia Di, vậy thì tới làm gì?

Nếu thật như lời Quỳnh Anh nói, nhà họ Thẩm là tới quậy phá, đổ lỗi cho trường học hòng trốn tránh trách nhiệm?

Ánh mắt Thẩm Thuận Côn ngạc nhiên: “Thích? Nếu không phải ta vụng về như heo, bị người phụ nữ này là rơi mũ, thì làm sao tôi có thể cưới cô ấy.”

Cuối cùng vẫn là khó chịu trong lòng, không hề hài lòng với mối hôn sự ép mua ép bán này, Thẩm Thuận Côn nói xong lời này, bàn tay buông xuống bên người nhanh chóng siết chặt lại.

“Làm gì vậy.” Mẹ Thẩm khẽ kéo tay áo Thẩm Thuận Côn, thấp giọng nhắc nhở: “A Côn, con thương tâm quá mức, đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.