[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1318: Chương 1318: Giáo viên dạy phải biết tôn sư trọng đạo! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông trời có mắt rồi, chẳng qua mình chỉ là một phu nhân nhà giàu không biết được mấy chữ, muốn cố gắng chống đỡ cho cả thể diện của nhà họ Thẩm trước mặt một nữ hiệu trưởng đại học có kiến thức sâu rộng, không để cho bọn người A Côn lộ ra vẻ chê bai Trần Gia Di, cũng thật khó khăn đối với bà ta rồi.

Đôi mày của Tô Ngưng khẽ nhíu lại một chút: “Cho nên lúc ấy cậu nói cưới em ấy, chẳng qua là vì đã thỏa thuận với nhà họ Trần, bảo vệ thanh danh hai nhà Thẩm Trần, chứ không phải là do cậu bị tình yêu của em ấy làm rung động, thật lòng chịu tiếp nhận Trần Gia Di sao?”

Thẩm Thuận Côn ấn ấn mi tâm, giữa hai hàng lông mày đè nén sự mất kiên nhẫn, phiền não nói: “Bây giờ ngài hỏi tôi những thứ này có ý nghĩa gì sao? Giờ cô ấy cũng không có ở đây, mặc dù bây giờ tôi không có tình yêu với cô ấy, nhưng dù sao cô ấy cũng là người vợ đã kết hôn với tôi, tất nhiên là tôi không thể trốn tránh trách nhiệm với cô ấy.”

Nếu Hiệu trưởng Tô muốn lấy chuyện anh ta không yêu Trần Gia Di để công kích, khiến nhà họ nhà họ Thẩm không thể ra mặt thay Trần Gia Di, vậy thì đã sai lầm lớn rồi.

Tô Ngưng nghe vậy, nhất thời không nói lời nào, nhìn thẳng về phía sau lưng Thẩm Thuận Côn. Một lúc lâu sau, bà ấy buồn bả nói: “Cậu thật sự không quay đầu lại nhìn sao? Em ấy nhìn chằm chằm về phía chúng ta từ nãy đến giờ rồi đấy.”

Thỉnh thoảng gió thổi vào trong cửa, từng chút từng chút kéo tấm vải trắng đang che khuất người Trần Gia Di ra, lộ ra chiếc váy và chân tay khiến người nhìn vào đều hoảng sợ, tất cả đều bị vết máu vấy bẩn.

“Hiệu trưởng!” Thẩm Thuận Côn cắt ngang, mặt đỏ tía tay mà vội vàng hét lên với Tô Ngưng: “Cô không nên lấy chuyện quỷ thần đến đe dọa tôi. Cái chết của cô ấy có liên quan đến an ninh yếu kém của trường, có liên quan đến Tô Vãn Vãn, có liên quan đến việc bản thân cô không cẩn thận, duy chỉ có tôi là không liên quan!”

Cha Thẩm và mẹ Thẩm cũng nóng nảy, đầu tiên là mẹ Thẩm hét lớn một tiếng: “Hiệu trưởng, cô đừng dọa A Côn của chúng tôi, nó là một đứa trẻ ngoan.”

Tiếp đến là ông Thẩm đang nén đau, hít sâu nói: “Đúng vậy, mấy đứa nhỏ bây giờ đều nói đến tình yêu gì đó. Nhưng thời đại của chúng ta, sau khi cưới người ta về, hai bên mới có thể chậm rãi sinh ra tình cảm. Tuy rằng lúc trước A Côn không rõ tình cảm với Trần Gia Di, nhưng hơn nửa tháng ở chung, nó đã sớm đảm nhận trách nhiệm của người làm chồng. Tuy rằng tình cảm của nó đối với Trần Gia Di còn chưa tính là rất sâu đậm, nhưng tuyệt đối là nó cũng có tình cảm. Cô trực tiếp đưa ra kết luận, nói nó không có tình cảm với Trần Gia Di, đây không phải là ỷ vào chuyện A Côn là học trò của cô, không dám cãi lại sao?”

“...” Tô Ngưng không hiểu, bà ấy chỉ muốn người nhà họ Thẩm quay đầu lại nhìn thi thể Trần Gia Di mà thôi, sao lại biến thành lấy quyền áp người, buộc Thẩm Thuận Côn thừa nhận tình cảm giữa anh ta và Trần Gia Di rất tệ?

Tâm trạng của người nhà họ Thẩm quá kích động, Tô Ngưng chờ ba mẹ nhà họ Thẩm bla bla nói xong, mới không nhanh không chậm giải thích một phen: “Ý của tôi là, thi thể của em ấy ở ngay sau lưng các người. Lần này các người tới là vì muốn đưa em ấy đi nhập liệm, vậy thì cũng nên gặp mặt em ấy một lần cuối.”

Mẹ Thẩm quay đầu nhìn theo mà hướng Tô Ngưng chỉ.

“A!”

Tiếng thét chói tai đột ngột khiến trái tim Thẩm Thuận Côn chợt run lên.

Anh ta quay mặt lại và gầm lên giận dữ: “Mẹ ơi, mẹ đừng giật mình như vậy!”

Mẹ Thẩm vừa lấy lại tinh thần, lồng ngực kịch liệt phập phồng: “Chết, chết... Gia Di, sao cô ấy lại ở đây? Không phải là cô ấy bị ngã chết rồi sao? Làm thế nào cơ thể còn hoàn chỉnh thế này.”

“Hoàn chỉnh không tốt sao?” Tô Ngưng nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, trong mắt lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu.

“Khụ, không phải tôi nói thân thể cô ấy hoàn chỉnh là chuyện xấu, ý tôi là, người rơi từ trên lầu cao xuống, không phải đều là bị rơi nát hết sao, tại sao thi thể của cô ấy vẫn còn hoàn chỉnh, thoạt nhìn giống như nằm ở đó nghỉ ngơi vậy... Còn, còn mở to mắt, chuyện này quá dọa người!”

Trần Gia Di chết không nhắm mắt mà dương mắt nhìn chằm chằm mọi thứ, làm mẹ Thẩm bị hù dọa, bà ta nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ, đối mặt với nghi vấn của Tô Ngưng, chỉ có thể nói năng lộn xộn, giải thích cho thái độ của mình.

Tô Ngưng 'À' một tiếng, giải thích: “Khi nhân viên nhà trường tìm được, thì em ấy đã chết, chúng tôi cũng không còn cách nào. Tuy rằng không cứu được em ây, nhưng nhân viên công tác ở đây vẫn hy vọng có thể để cho em ấy đàng hoàng rời đi, cho nên vừa rồi đã điều động mấy giáo viên nhập tang chuyên nghiệp, giúp Trần Gia Di chỉnh sửa lại khuôn mặt bị phá hủy. Hiện tại máu chảy xuống đất, đều là những giọt máu cuối cùng của em ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.