[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1319: Chương 1319: Giáo viên dạy phải biết tôn sư trọng đạo! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng vẫn chưa nói hết, bà ấy không tiết lộ với mẹ Thẩm là: Lúc Trần Gia Di ngã từ trên cao xuống đất, đầu ngã xuống đất, sau gáy bị dập ra một vết thương to bằng nắm đấm của đứa bé, những dịch não và tủy sống đều chảy ra như con đê bị vỡ. Để giữ cho cái đầu của thi thể được bình thường, mấy người nhập liệm đã đưa một số chất vào lấp đầy trong đầu Trần Gia Di.

Nhưng cho dù chưa nói hết, mẹ Thẩm vẫn sợ hãi run rẩy. Bà ta ôm lấy lồng ngực mình, run giọng nói: “Vậy thì các người cũng đã sửa xong cho cô ấy, tại sao lại không mang cô ấy đến phòng lạnh đi. Đặt bên ngoài không phải là rất xấu sao, hơn nữa, có rất nhiều học sinh đi tới đi lui, họ không sợ sao? Ai da, cho dù đám nhóc kia không bị dọa, nhưng lỡ quấy nhiễu đến hồn phách của Gia Di chúng ta thì làm sao bây giờ?”

“Mẹ.” Thẩm Thuận Côn giả vờ bất đắc dĩ gọi mẹ Thẩm lại, nhìn về phía Tô Ngưng, thử giải thích: “Phòng lạnh chứa thi thể của trường chúng ta còn chưa xây, nếu muốn đựng thi thể, chỉ có thể đưa đến bệnh viện huyện, đường xá xóc nảy, đưa qua cũng là vô dụng. Dứt khoát đặt lại ở trường, chờ chúng ta và người nhà họ Trần đến ký giấy đồng ý hỏa táng là được, đúng không cô?”

Tô Ngưng từ chối cho ý kiến này, tiếc nuối rũ mắt nói: “Lúc tìm được, cả người em ấy đã lạnh như băng, không còn hơi ấm nữa.”

Thẩm Thuận Côn gật gật đầu, nhưng lời nói lại chuyển hướng, giọng nói hơi cao lên, có chút gay gắt, hỏi: “Nhưng tôi không hiểu, tuy rằng trường chúng ta không có nhà xác đã xây xong, nhưng mà, phòng học và phòng ngủ trống rỗng nhiều như vậy, vì sao ngài lại để thi thể cô ấy một mình ở trong đại sảnh? Nói một câu khó nghe, mặc dù tôi không yêu cô ấy, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi, lại là cái xác mới chết. Các người định để mặc cô ấy bị mọi người vây xem như vậy, không sợ Trần Gia Di đã chết nhưng vẫn bất an trở về tìm các người sao?”

“Thẩm Thuận Côn, khẩu hiệu của An Ngự là cái gì?” Tô Ngưng hỏi ngược lại Thẩm Thuận Côn.

Thẩm Thuận Côn theo bản năng nói: “Người làm y, cần phải nghiêm cẩn cầu thực, nhân tâm bác ái.”

“... Nhưng vậy thì sao, vợ tôi chết cũng không yên, đây là lỗi của nhà trường.”

Tô Ngưng kiên nhẫn nói: “Trần Gia Di xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường, nhưng khi được người của đội an ninh đưa về, dù cho trường học muốn cứu sống em ấy, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Người đã chết, điều mà nhà trường có thể làm cho em ấy, chỉ có thể là kiểm tra nguyên nhân cái chết của cô, cho cô và các sinh viên bị khủng hoảng một lời giải thích. Cậu yên tâm, tuy rằng thi thể của em ấy không nên di chuyển nữa, bị các giáo viên bày ở trong đại sảnh làm kiểm tra, nhưng khi làm kiểm tra chúng ta đã phái người trông chừng ở bên ngoài, không để thi thể của em ấy phơi bày trước mắt mọi người.”

“Đây đều là lý do thoái thác của các người, căn bản là dùng để qua loa qua mặt chúng tôi.” Thẩm Thuận Côn giơ tay lên, chỉ vào Tô Ngưng, thái độ vô cùng không khách khí: “Tôi không tin các người không có phương pháp tốt hơn, giúp cho cô ấy có tôn nghiêm hơn so với hiện tại! Các người chỉ là muốn trốn tránh trách nhiệm, giả vờ mang một bộ mặt nghiêm túc chịu trách nhiệm điều tra trước mặt công chúng.”

“Đủ rồi!” Tô Ngưng đã nhìn ra tâm tư đang che giấu của Thẩm Thuận Côn, đối mặt với động tác không ngừng khiêu khích của người thanh niên này, bà ấy trực tiếp nắm lấy ngón tay thất lễ của Thẩm Thuận Côn, dùng sức bẻ xuống, trong tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Thuận Côn, bà ấy kéo Thẩm Thuận Côn sải bước tới trước thi thể Trần Gia Di, giận dữ nói: “Nếu không may vết thương lại cho em ấy, làm tốt việc chỉnh chu thi thể trước khi đưa đi hỏa táng, thì thi thể tối nay các người nhìn thấy, chỉ là máu thịt lẫn lộn chân tay dính liền. Với tính tình yêu thích cái đẹp khi còn sống của Trần Gia Di, chúng ta xem nhẹ và để mặc cho em ấy giữ nguyên xác chết, có phải càng vũ nhục và làm ô uế tôn nghiêm của em ấy không?”

Thẩm Thuận Côn đau đớn muốn chết, thảm thiết kêu lên ‘Ai ya” không thở nổi, bị Tô Ngưng kéo đến trước mặt Trần Gia Di.

Còn bị đẩy đầu, chống lại khuôn mặt thê thảm của Trần Gia Di.

“Nôn——” Mùi máu tươi xông tới trước mặt, xáo trộn trong dạ dày của Thẩm Thuận Côn, đứng thẳng người lên muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Tô Ngưng đang kìm chặt sau cổ của anh ta, nhưng cho dù giãy dụa như thế nào cũng tránh không thoát. Ngược lại bị Tô Ngưng nhấn mạnh, càng kề sát với Trần Gia Di hơn một bước.

Nhìn khuôn mặt người cũ đang dán sát mặt mình, Thẩm Thuận Côn nhắm chặt hai mắt lại, nín thở, coi như mình đã chết.

Mới qua mấy giây như vậy, trong lòng anh ta không ngừng hiện lên ý nghĩ trả thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.