[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1320: Chương 1320: Sau này nhà họ Thẩm có tuyệt hậu, đều do các người! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

—— Có một ngày, nếu anh ta đắc thế có thể báo thù. Anh ta nhất định phải ném Tô Ngưng vào bãi tha ma, làm bạn cùng một đám thi thể từ sớm tới chiều.

—— Không đúng, là nhất định phải giết hết người nhà của Tô Ngưng, để Tô Ngưng ngày đêm ở cùng thi thể người thân mà mình yêu nhất, ở cùng nhau đến khi thi thể thối rữa...

Phía bên kia.

Hai người ba Thẩm mẹ Thẩm ngạc nhiên, tròng mắt xém chút nữa đã bị trợn trừng đến rớt ra.

Làm sao bọn họ có thể ngờ được, dưới khuôn mặt ôn hòa tú mỹ nữ hiệu trưởng trường An Ngự này, lại là một thủ đoạn ngoan độc như vậy.

Đến khi ý thức được mình phải đi giải cứu con trai, chỉ thấy con trai của bọn họ đang bị cưỡng ép, thẳng tiến “hôn” thi thể.

“A Côn…”

Khi Thẩm Thuận Côn còn ở trường, đã xem giáo viên học giải phẫu sinh thể.

Nhưng phần lớn những thi thể này được ngâm trong bồn Formalin trong một thời gian dài, cơ thể và các chất lỏng chảy ra đã sớm bị “xử lý“.

Sẽ không có mùi nào khác ngoài hương vị của Formalin.

Nhưng thi thể này của Trần Gia Di thì khác.

Cô ta mới chết, lại là kiểu chết thảm rơi từ trên cao xuống. Đứng xa không ngửi được, nhưng lại gần có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người cô ta phát ra.

Thẩm Thuận Côn đã sắp nghẹn thở.

“Hiệu trưởng Tô, cô mau buông ra!” Mẹ Thẩm xông tới kéo tay Tô Ngưng, vừa tức vừa giận: “Rốt cục con trai tôi đã đắc tội với cô ở đâu, mà cô lại ức hiếp người như vậy!”

Tô Ngưng đứng thẳng lên, bàn tay bóp gáy Thẩm Thuận Côn không nhúc nhích, giờ phút này đôi mắt ôn hòa ngưng tụ hàn quang, lạnh lùng liếc nhìn về phía mẹ Thẩm: “Tôi chỉ muốn cho cậu ta nhìn một chút, cái gọi là không đàng hoàng của cậu ta, nhưng mà xuất phát từ góc độ tự tôn nam tính của câu ta. Nếu các người thật sự quan tâm đến lòng tự trọng của Trần Gia Di, hiện tại cũng nên đi đặt một chiếc quan tài cao cấp để em ấy nhập quan. Chứ không phải ở đây nói giảng đạo nghĩa trách nhiệm với tôi.”

“Cái này...” Mẹ Thẩm lúng túng, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Ngưng chiếu vào trong lòng chột dạ.

Nhíu mày, giải thích: “Giờ là buổi tối, cửa hàng quan tài lại không mở cửa, cho dù muốn cho Trần Gia Di vào nhập quan, cũng phải đợi đến sáng mai, cửa hàng quan tài mở cửa mới được. Cô buông con trai tôi ra trước, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Nếu là thời điểm bình thường, ba Thẩm tự xưng là có thân phận, cho dù có cãi nhau với người khác, cũng sẽ không “giao lưu” thân thể cùng với phụ nữ.

Nhưng hành vi của Tô Ngưng thật sự quá đáng. Làm ông ta nổi trận lôi đình, không khỏi nâng một bàn tay tạm thời không có việc gì, chen ngang vào giữa Tô Ngưng và Thẩm Thuận Côn, dự định sẽ cắt ngang Tô Ngưng đang níu kéo Thẩm Thuận Côn.

Đường đường là thiếu gia nhà họ Thẩm thế nhưng bị buộc áp mặt vào một thi thể, truyền ra ngoài, sau này thể diện trên thương trường của A Côn phải làm như thế nào?

Đây không phải là sáng suốt đánh vào mặt nhà họ Thẩm bọn họ sao?

“Hiệu trưởng Tô phải tha cho người khác, không nên quá đáng.” Ba Thẩm quát lớn một phen, lại nói: “Chẳng qua là A Côn nghi ngờ trường học làm việc bất công, nếu cô cảm thấy vô lễ, trực tiếp dạy bảo bằng miệng là được. Hà cớ gì phải động tay động chân, đè con trai tôi ngã lên thi thể để làm nhục.”

“Đúng vậy...” Nửa bên má của Thẩm Thuận Côn sắp sửa dán lên mặt Trần Gia Di, càng tới gần anh ta càng cảm thấy buồn nôn: “Hiệu trưởng, làm ơn buông ra đi mà... Tôi biết tôi đã sai, là thái độ vừa rồi của tôi đã xúc phạm cô.”

Coi như anh ta sợ rồi cũng không được sao?

Bây giờ anh ta đã biết, xem phụ nữ không thể bị vẻ ngoài mê hoặc.

Tô Ngưng này là một người ngoan độc không từ thủ đoạn, khó trách bà ta có thể bỏ qua ấy lời nghị luận, mà chen chúc giữa một đống đàn ông, ngồi vững vị trí đứng đầu trường đại học.

Tay Tô Ngưng dừng lại, không đẩy Thẩm Thuận Côn về phía trước nữa.

Bà ấy hỏi: “Cậu có biết cậu có lỗi với ai nhất không?”

Thẩm Thuận Côn đại nạn không chết chỉ có thể hổn hển thở dốc, mồ hôi lạnh liên tục rơi xuống từ trên trán, vội vàng nói: “Là Trần Gia Di. Tôi có lỗi với cô ấy, tôi nên cùng ba mẹ đi thu lại thi thể cho cô ấy trước, bảo vệ thể diện của cô ấy. Thay vì ở đây tranh cãi với cô, tôi có tội, lỗi của tôi, tôi không nên nông cạn như vậy.”

“Thành tâm xin lỗi em ấy, hay lại là qua loa có lệ lần nữa?” Tô Ngưng cũng không tin Thẩm Thuận Côn sẽ không có thêm suy nghĩ khác mà thốt lên một câu.

Thẩm Thuận Côn mang vẻ mặt đau khổ giải thích: “Tôi nghiêm túc xin lỗi rồi, ngài thả tôi đi, giờ tôi lập tức đến cửa hàng quan tài, dùng số tiền lớn để mua tơ vàng gỗ lim và các vật liệu chống ăn mòn khác, chế tạo nên một chiếc quan tài sau đó đưa cô ấy vào. Tới khi nhà mẹ cô ấy đến, chúng tôi sẽ chọn nghĩa trang tốt nhất để chôn cất cho cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.