Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được rồi, bạn học Thẩm. Trong phòng này còn có những người khác ở đây, mọi người đều biết cậu vừa gặp người vợ mới chết, tâm trạng cậu vẫn còn buồn bã sa sút. Nhưng người chết không thể sống lại, người sống chúng ta phải nhìn về phía trước, kiên định một lòng đi xuống, đây mới là sự an ủi tốt nhất cho người đã chết.”
Trước tiên cậu sắp xếp xong mấy chuyện phía sau cho em ấy, những việc khác nhà trường sẽ phái giáo viên phối hợp với cậu thu thập chứng cứ và đàm phán. Tôi vẫn nói câu nói đó, trường học chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình. Nếu không phải trách nhiệm của nhà trường, dù cho các người có mạnh mẽ dán chặt lên người chúng tôi như thế nào cũng vậy thôi, cây ngay không sợ chết đứng, người bên ngoài cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ hiểu được ai mới là người bị hại.”
Tô Ngưng nói xong, buông tay như kìm sắt ra.
Mẹ Thẩm vội vàng tiến lên đỡ Thẩm Thuận Côn đứng lên, xoa xoa sau lưng giúp Thẩm Thuận Côn thuận khí: “A Côn, con thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta hãy ra khỏi đây để đến bệnh viện lấy số. Sau này cũng đừng để mấy người An Ngự này tới gần chúng ta nữa.”
Lúc nói đến “Mấy người An Ngự này”, mẹ Thẩm giương mắt mang thù hận trừng trừng Tô Ngưng một cái, trong lúc nói chuyện còn nghiến răng nghiến lợi, lại bổ sung thêm: “Đặc biệt là vị bác sĩ do hiệu trưởng Tô này mời tới, thân phận nhà họ Thẩm chúng ta hèn mọn, không thể trèo cao nổi!”
Tô Ngưng bình tĩnh phủi tay: “Con người vốn không có phân biệt sang hèn, chỉ có người có sẵn quan niệm cổ hủ ăn sâu vào trong lòng, mới có thể phân chia mình với người khác phân thành ba tầng bảy lớp. Thẩm phu nhân khiêm tốn nhận thân phận các người ti tiện, tôi không đồng ý, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời này cũng có chút đạo lý.”
Mẹ Thẩm: “...”
“Được lắm, cô… đây là Hiệu trưởng Tô đang châm chọc nhà họ Tô chúng ta sao?” Mẹ Thẩm cân nhắc kỹ càng, thiếu chút bị nghẹn một hơi, không nói lên. Cứ như sắp bị lời châm chọc của Tô Ngưng làm cho tức chết.
Tô Ngưng nhếch môi, dùng ánh mắt vô cùng thưởng thức mà nhìn mẹ Thẩm, chỉ thiếu một lời khen thưởng trước mặt mọi người nữa thôi: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Mẹ Thẩm hung hăng dậm chân, tức muốn phát điên: “Tô Ngưng, cô đừng có đắc ý. Vụ án này, không cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng, nhà họ Thẩm chúng tôi và trường học không chết không thôi. Lửa giận bên nhà họ Trần, cũng phải để các người tới áp xuống.”
Mấy chuyện như cắn văn nhai tự thì bà ta không làm được, nhưng làm ầm ĩ đòi quyền lợi, thì từ khi còn trẻ, bà ta chưa từng thua!
Ý sợ hãi trong lòng mẹ Thẩm đang giảm mạnh, đã thấy Tô Ngưng chậm rãi nói: “Ý của tôi là ý của trường học. Trần Gia Di chết vì tai nạn, xuất phát từ quan tâm nhân đạo, nhà trường sẽ bồi thường cho hai nhà các người, tuyên bố xin lỗi cũng sẽ treo lên bảng thông báo ba ngày liên tiếp, kế tiếp chúng tôi sẽ cải thiện hệ thống an ninh của trường, cố gắng bảo vệ tốt mỗi một học sinh của An Ngự, giảm bớt sự cố bất ngờ, điều tra khu vực nguy hiểm. Điều này cô có thể yên tâm.”
“Có ích gì chứ. Người này cũng đã nằm ở đây, căn bản là sống không nổi!”Mẹ Thẩm cãi lại một câu, có người chết mới bắt đầu sắp xếp nhân viên công tác điều tra? Kiểm tra xong thì sao? Căn bản là vô dụng.
Mặc dù mình cũng giống A Côn, thậm chí còn ghét Trần Gia Di hơn A Côn.
Nhưng nhà họ Thẩm lúc ấy cũng phải trả giá một khoản vàng, mới đổi được sự tự do của A Côn, cũng như để Trần Gia Di làm con dâu nhà bọn họ.
Trần Gia Di mới gả tới đây nửa tháng, mà người đã không còn.
Sau đó A Côn cũng cần tái hôn, chỉ cần người khác hiểu rõ quá khứ này của A Côn, chắc chắn đều sẽ chỉ trích, cảm thấy A Côn là một ngôi sao chổi mang mệnh khắc vợ.
A Côn không cưới được vợ mới, nhà họ Thẩm sẽ tuyệt hậu.
Chết tiệt, cái này đâu chỉ là chuyện không quan trọng như Trần Gia Di chết đi, đây rõ ràng là muốn nhà họ Thẩm từ bỏ chuyện hương khói mà.
Mẹ Thẩm càng nghĩ càng lo lắng, miệng mồm xụi lơ, nước mắt chân thật rơi xuống.
Bà ta rất khó chịu, vì A Côn, cũng vì tương lai của nhà họ Thẩm.
“Làm sao vậy? Sao còn chưa nói gì đã khóc? Hiệu trưởng Tô, cô khi dễ con tôi còn chưa đủ, còn muốn vợ của tôi phát điên luôn sao, thật sự là xem nhà họ Thẩm của tôi của cải ít, khi dễ chúng tôi đúng không?”Ông Thẩm chỉ vào Tô Ngưng mắng to.
Khụ, tuy rằng trong lúc nhất thời mình không rõ bà vợ của ông ta đang hát hí khúc hay tản khúc, nhưng mà ông ta cũng biết lúc này tốt nhất nên định tội cho Tô Ngưng, đánh dấu cho người phụ nữ này một cái mác hung hăng ngang ngược, làm cho Tô Ngưng có muốn cũng không thể biện minh, như vậy kế tiếp nhà họ Thẩm bọn họ mới có quyền nói chuyện.
Tô Ngưng mệt mỏi, dáng vẻ của mẹ Thẩm và Thẩm Thuận Côn khiến bà ấy cảm thấy thật ghê tởm, lời chỉ trích của ba Thẩm khiến bà vừa cảm thấy buồn cười vừa nhàm chán.