[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1322: Chương 1322: Chỉ cần cậu cút, tôi sẽ cứu. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bà ấy yên lặng trở lại ghế ngồi, chống cánh tay lên tay ghế, cánh tay chống ngay thái dương, mặt không chút thay đổi nhìn người nhà họ Thẩm, một bộ dáng cứ tự nhiên làm gì cũng được, các người cứ việc tiếp tục diễn vui vẻ đi.

Tô Ngưng không tiếp chiêu khiến ông Thẩm lập tức bất lực, ông ta kiên trì quát: “Sao cô không nói lời nào, không dám nói chứ gì? Hiệu trưởng An Ngự chính là một kẻ con chuột không có trách nhiệm, A Côn chúng ta học tập ở chỗ này, căn bản là lãng phí thời gian!”

“A, vậy sao các người còn không cút ra ngoài?” Vị trí cửa lớn, truyền đến một tiếng cười nhạo.

Lưng Thẩm Thuận Côn cứng đờ, nhìn về phía cửa.

Người đến là một sự tồn tại khiến Thẩm Thuận Côn hận đến mức nghiến răng, những lại không dám làm chuyện lỗ mãng- giáo viên thứ chín của khoa y học Trung Quốc đại học Đại Ngư, Vong Cửu.

Không hiểu vì sao, anh ta cũng là một người đàn ông cao lớn, nhưng trước mặt người thầy luôn ít khi cười với người khác ngoại trừ Tô Vãn Vãn, anh ta không chỉ cảm thấy người mình thấp hơn rất nhiều so với người đối diện, mà trong lòng cũng cảm rất thấy tự ti, suýt chút nữA Công dám một mình nói chuyện với thầy Cửu ở cùng một chỗ.

Thẩm Thuận Côn khó chịu quay mặt trở lại, giả vờ nghe không hiểu những lời triết lí của Vong Cửu.

Tô Ngưng vốn đang đau đầu vì nhà họ Thẩm, nhìn thấy Vong Cửu, bà ấy không khỏi an tâm nở nụ cười. Bà ấy đứng dậy chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói: “Cậu đến rồi, cậu là người giỏi y thuật, qua giúp ba của bạn học Thẩm xem tay xem, hình như gãy rồi.”

Cảm xúc của Vong Cửu đối với mọi người luôn thờ ơ, ngoại trừ đối với Tô Tinh Vãn.

Cho dù biết người kia là mẹ ruột của Vãn Vãn, anh ta cũng chỉ gật đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh bà ấy, không ngồi xuống chỗ mà Tô Ngưng chỉ.

Tô Ngưng biết tính tình của Vong Cửu, sờ sờ mũi không quan tâm, sau đó đổi chủ đề, hỏi: “Sao cậu lại nghĩ đến việc tới đây? Sau đó cậu có gặp Vãn Nhi và những người khác không?”

“Khụ ... Hiệu trưởng, tay tôi vẫn còn đang đau đây. Bà nói giáo viên trẻ này giỏi y thuật, vậy có thể khám cho tôi không.” Nếp nhăn trên mặt ba Thẩm giật giật, cẩn thận nâng bàn tay bị thương của mình lên, đứng dậy, đi tới trước mặt Vong Cửu, tỏ ý đối phương mau khám bệnh theo lời của hiệu trưởng Tô.

Ông ta không quan tâm thầy giáo này là ai, chỉ cần có thể giúp ông ta giữ lại cánh tay, không để ông ta cảm thấy đau nữa là được.

Còn về món nợ phải tính với An Ngự, đợi đến khi tay ông ta khỏi rồi hẵng nói tiếp!

Vong Cửu nhướng mày, không cười, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt nói: “Ông muốn tôi nắn xương cho? Chắc chắn không hối hận chứ?”

Hai má ba Thẩm giật giật, nén giận nói: “Thầy giáo, cậu không tự mình nhìn được sao? Cổ tay của tôi gãy rồi, không nắn xương thì sao có thể phán đoán bệnh tình được. Hiệu trưởng Tô còn nói y thuật của cậu tốt lắm mà, sao còn hỏi tôi?”

“Ba, chúng ta đi bệnh viện đi.” Thẩm Thuận Côn hơi chút lo lắng kéo góc áo ba. Đối mặt với một mình Tô Ngưng đã khiến anh ta choáng váng rồi, bây giờ lại có thêm một Vong Cửu âm u, không thể nhìn thấu. Sợ rằng hôm nay ba người nhà họ thẩm họ sẽ phải chết ở đây.

“Trong lúc đi, ba con sẽ đau chết mất. Cho dù bây giờ đến bệnh viện, cũng không có bác sĩ làm việc. Nếu để đến ngày mai, tay của ba sẽ phế thật.” Ba Thẩm thật sự không hiểu, tại sao con trai của ông ta mỗi lần đến trường lại lo lắng bất an như một con chuột đi nhầm vào ổ mèo.

Nhất là khi nhà họ Thẩm bọn họ vẫn có chỗ đứng, có thể dựa vào.

Ông ta dùng tay còn lại kéo quần áo của mình ra khỏi tay Thẩm Thuận Côn, vẫy vẫy tay để con trai cút sang một bên.

Đứng trong gió lạnh, Thẩm Thuận Côn rùng mình, nhưng thái độ vẫn rất ngoan cố.

Anh ta nắm lấy tay ba Thẩm, trầm giọng nói: “Ba, chúng ta đi thôi. Bệnh viện huyện có phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra cho ba xong, ngày mai chúng ta sẽ mang quan tài đến để đựng thi thể của Trần Gia Di. Cô ấy mất rồi, con không muốn lúc cô ấy mất cũng ồn ào không yên, chúng ta tới nhầm chỗ rồi, ngày mai hẵng quay lại.”

“A Côn, có phải con bị bệnh rồi không? Để mẹ xem xem.” Trực giác của một người mẹ khiến Mẹ Thẩm nhận thấy con trai mình đang hoang mang, bà ta vội vàng đưa tay lên, đặt mu bàn tay lên trán Thẩm Thuận Côn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh ta.

Thẩm Thuận Côn cẩn thận liếc nhìn Vong Cửu và Tô Ngưng, sau đó cười khổ giải thích: “Mẹ, đi thôi. Chúng ta đến sớm rồi, lẽ ra hôm nay chúng ta không nên đến. Chưa chuẩn bị gì hết, Gia Di sẽ không về nhà với chúng ta đâu. Đã có hiệu trưởng Tô thay chúng ta chăm sóc Gia Di thêm một ngày nữa rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến đưa cô ấy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.