Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ngưng chớp mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Thẩm Thuận Côn, nhưng bà ấy không thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của người thanh niên này.
Thật kỳ lạ, tại sao đột nhiên Thẩm Thuận Côn lại thay đổi thái độ nhiều như vậy?
Bà ấy liếc nhìn Vong Cửu.
Vong Cửu nhẹ giọng nói: “Làm sao, tôi còn chưa chẩn đoán. Cậu đang không tin vào phương pháp của tôi sao?”
Anh ta rất hiểu lòng người, biết bây giờ trong lòng Thẩm Thuận Côn đang bất an, lo lắng về điều gì đó.
- Thật là vừa thú vị, vừa đáng thương, không có năng lực mà lại muốn thử thách cường quyền, cố gắng đổ hết mọi tội lỗi về cái chết của Trần Gia Di cho nhà trường. Coi An Ngự là chỗ không có người bảo vệ rồi sao?
Chậc, nhà họ Thẩm này đúng là khá đáng ghét.
Vong Cửu khinh thường cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống nền nhà nhẵn nhụi có gắn đá chalcedony màu đen, lười biếng đến nỗi không muốn nhìn vẻ mặt nhăn nhó bất an của Thẩm Thuận Côn.
Mũi, má Thẩm Thuận Côn đổ mồ hôi lạnh, cố gắng trấn định cười: “Không sai, tôi chỉ lo thầy giáo mệt mỏi. Làm phiền đến thầy.”
Vong Cửu nhìn tay của mình, các đốt ngón tay rõ ràng, màu xanh lục như ngọc, dưới ánh đèn nhìn giống như đồ sứ.
Nhưng không ai hay biết – trên mặt con dao giết người có hoa văn hình bông hoa.
Anh ta cười, duỗi eo, lười biếng nói: “Không phải chuyện gì khó. Tôi có thể cứu ba cậu, khiến tay chân ông ta lành lặn như thường. Chỉ cần cậu thực hiện lời hứa của mình, hôm nay tự động xin thôi học ở An Ngự, như vậy tôi không chỉ có thể cứu ba của cậu, mà còn có thể cứu cả gia đình cậu khỏi đau đớn và sự diệt vong trong hai năm này.”
Đây là lời hứa của anh ta, chỉ cần Thẩm Thuận Côn và nhà họ Thẩm đứng sau anh ta hiểu được, thì sẽ không làm phiền cuộc sống của Vãn Vãn nữa.
Trong hai năm này, anh ta sẽ thay đổi ý nghĩ tiêu diệt nhà họ Thẩm.
Tuy rằng từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, anh ta đã giết rất nhiều người.
Những người liên tục phá rối việc tu luyện của anh ta vì kho báu không có một vạn thì cũng có tám trăm người, không có ngoại lệ, tất cả đều bị anh ta giết như giết kiến ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi gặp Vạn Vạn, anh ta bỗng muốn kiềm chế lại, kiềm chế những lời nói và việc làm thái quá của mình.
Càng giết nhiều người, nghiệp chướng càng nhiều. Đây là chân lý vượt thời gian mà những “sinh vật” như họ gặp phải khi tu hành.
Trước đây anh ta không quan tâm, nhưng bây giờ khó khăn lắm anh ta mới tìm thấy Vãn Vãn, vẫn chưa hoàn toàn đưa được Vãn Vãn thoát khỏi phàm nhân Hoắc Tây Châu. Nếu bị nghiệp chướng cản trở đến việc tu hành, vậy thì thậm chí đến tư cách giành giật Vãn Vãn suốt phần đời còn lại và cả kiếp sau, anh ta đều không có.
Anh ta không can tâm, anh ta sẽ không bao giờ đồng ý giao một người tốt như Vãn Vãn cho người khác.
Cho dù trên nghĩa hẹp thì người đó chính là một “phân, thân” của anh ta, anh ta cũng không đồng ý chấp nhận chuyện đó.
Vì vậy: “Thẩm Thuận Côn, nói cho tôi biết sự lựa chọn của cậu là muốn sức khỏe của gia tộc và ba của mình, hay muốn sống chết đến cùng tại An Ngự, tuyệt đối không rời đi?”
Thẩm Thuận Côn: “...”
Mặc dù Tô Ngưng im lặng, nhưng khi nghe thấy những lời này, trong mắt bà ấy vẫn hiện lên một tia ngạc nhiên và tán thưởng.
Bà ấy không ngờ rằng Vong Cửu có thể hiểu được suy nghĩ của bà ấy, nói thay bà ấy, thẳng thắn thuyết phục Thẩm Thuận Côn.
Vì thân phận hiệu trưởng và lập trường của mình, bà ấy không thể thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét đối với nhà họ Thẩm như Vong Cửu, đặc biệt là khiến Thẩm Thuận Côn cút ra xa.
Nhưng Vong Cửu đã làm được.
Bà ấy hơi ngẩng đầu lên, lần nữa dõi mắt về phía Thẩm Thuận Côn, muốn xem người thanh niên này sẽ đưa ra lựa chọn nào.
Trong mắt Thẩm Thuận Côn: Rốt cuộc người nhà và gia tộc quan trọng, hay tiếp tục lôi kéo Vãn Vãn dưới danh nghĩa tình yêu, ham muốn cá nhân quan trọng hơn?
“Chuyện này... chuyện này...” Thẩm Thuận Côn do dự nheo mắt, miệng mở, nhưng cứ ấp úng mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Anh ta ảo não vò đầu bứt tóc, không hiểu bản thân bị làm sao.
Tại sao anh ta lại sợ Vong Cửu này như vậy? Không phải người kia chỉ là một giáo viên đại học lớn hơn anh ta vài tuổi, gia cảnh có phần bí ẩn thôi sao?
Không đến nỗi khiến bản thân anh ta cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến chuyện đi ngược lại mong muốn của người đó, đúng chứ.
Nhưng thực tế lại khiến anh ta xấu hổ. Trong khoảng thời gian ngắn này, có mấy lần anh ta lấy hết can đảm để nhìn vào mắt Vong Cửu nói không, rằng anh ta không chấp nhận điều kiện của người kia. Nhưng lời nói lên đến cổ họng, miệng của anh ta lại như bị người nào đó dùng khóa kéo khóa lại, chỉ mấp máy mà không nói được lời nào.
Như vậy anh ta phải làm sao?