[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1324: Chương 1324: Cái miệng ác độc, con dao giết người! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vong Cửu khẽ nâng quai hàm, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển từ Thẩm Thuận Côn sang ba Thẩm, bình tĩnh nói: “Con trai ông cảm thấy ông không xứng đáng để cậu ta hy sinh.”

“Anh bỏ…” Mẹ Thẩm đỏ mặt, sau khi bị ba Thẩm bịt miệng, bà ta vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Vong Cửu.

Ánh mắt Vong Cửu bình tĩnh: “Sự do dự của cậu ta có nghĩa kết luận của tôi đúng.”

Bàn tay của ba Thẩm đã ướt đẫm, dính nhớp bởi nước bọt của mẹ Thẩm, ông ta vô cùng khó chịu. Điều khiến ông ta không vui hơn nữa là thái độ mà con trai biểu hiện ra thực sự khiến tim ông ta lạnh ngắt.

Nhưng con trai của ông ta do chính ông ta dạy dỗ, đâu đến lượt đám người ngoài như An Ngự lên tiếng chỉ trích chứ!

“Ha, cậu rất giỏi kết luận người khác.” Ba Thẩm cười lạnh, bắt chước tư thế của Vong Cửu, hất hàm lên, giả vờ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Vong Cửu, kết luận: “Cậu là thầy giáo, lại còn xuất thân từ bác sĩ. Tuy nhiên, khi cấp trên yêu cầu cậu cứu người, cậu lại chỉ quan tâm nói đến chuyện khác, dùng tương lai của A Côn để ép A Côn phải phục tùng chứ không phải cứu người trước. Tôi muốn hỏi cậu, cậu chỉ giả vờ thôi, chứ thực chất không có y thuật gì cả đúng chứ? Vì vậy, cậu chỉ có thể cố gắng che giấu sự kém cỏi của mình bằng cách ép buộc con trai tôi thôi học đúng chứ? Hiệu trưởng Tô, những giáo viên được trường của các bà mời đến cũng chỉ đến thế thôi.”

Mẹ Thẩm cũng cho rằng như vậy, nép sau lưng Ba Thẩm, thò nửa đầu ra cãi lại: “Đúng vậy, bây giờ không phải An Ngự muốn A Côn nhà chúng tôi rời đi, mà là giáo viên mà trường mấy người mời về dạy học không thông. Mấy người còn định đổ hết mọi chuyện lên người chúng tôi, chuyện này không thể được! Đợi họ hàng của chúng tôi đến, hai nhà chúng tôi sẽ đòi lại công lý từ mấy người!”

Sắc mặt Thẩm Thuận Côn gần như tái mét.

“Ba, mẹ, hai người đều...”

Anh ta dùng ánh mắt mắt cầu xin nhìn ba mẹ, cầu xin cả hai hãy dừng lại, đừng nói nữa.

Nhưng ba Thẩm và mẹ thẩm lại nghĩ rằng con trai của mình quá tốt tính, luôn bị đối xử bất công ở trường, càng tức giận hơn, nói: “A Côn, con yên tâm, nhà họ Thẩm chúng ta chính là hậu thuẫn của con. Nếu con đã chính thức đỗ vào An Ngự này rồi, thì con có quyền được nhận sự giáo dục. Trừ khi con không muốn lãng phí thời gian ở đây, muốn đi học trường khác, lúc đó ba mẹ sẽ dẫn con đi. Nếu không, dù bọn họ có hi vọng con rời đi đến mấy thì con cũng không được sợ cường quyền áp bức mà tuyệt vọng rời khỏi trường.”

Những lời nói này của mẹ Thẩm rất mạnh mẽ, rất thú vị. Khóe mắt Tô Ngưng giật giật, đã nghĩ đến chuyện vỗ tay cho Mẹ Thần luôn rồi.

Không vì gì khác, chỉ cần nhìn vào khả năng tư duy logic của mẹ Thẩm, khả năng đổi trắng thay đen, bà ấy đã phải vỗ tay khen thưởng Mẹ Thẩm rồi.

Tô Ngưng giữ Vong Cửu, người mà trên mặt đang lộ vẻ tức giận vì bị nước bọt của mẹ Thẩm làm văng trúng, nhẹ giọng nói: “Để tôi nói.”

Vong Cửu híp mắt, sắc mặt âm trầm nhìn mặt đất phía trước, tạm thời im lặng.

Tô Ngưng nói: “Mọi người đừng kích động. Việc Thẩm Thuận Côn chính thức đỗ vào An Ngự không sai. Trường chúng tôi sẽ không tước bỏ quyền được hưởng nền giáo dục bình thường của cậu ấy. Tuy nhiên, đúng là trong thời gian theo học cậu ấy đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường An Ngự, tạo nên ảnh hưởng vô cùng tồi tệ. Trước đây chúng tôi đã từng đưa ra cảnh báo, nếu còn tái phạm sẽ bị buộc thôi học, tuyệt đối không nhân nhượng.”

“Bây giờ A Côn không tái phạm, bà buộc nó thôi học chính là đang cậy quyền cậy thế để gây áp lực cho người khác!” Mẹ Thẩm nhất quyết không phục.

Tô Ngưng bình tĩnh, giữ nụ cười trên môi: “Cậu ấy không tái phạm, cho nên vẫn có thể đi học ở An Ngự. Nhưng có một điểm, chúng ta phải nói rõ.”

“Ô hô, nói cái gì?” Mẹ Thẩm dùng giọng điệu nghi ngờ nói: “Bà tài giỏi, có năng lực cao, trường mấy người nói trắng là trắng, nói đen là đen. Con dâu của tôi chết rồi, con trai vô tội của tôi còn bị mấy người ức hiếp, bị đuổi học. Thế mà bà lại nói, nhà họ Thẩm chúng tôi có chỗ không đúng.”

“Này.” Sắc mặt ba Thẩm xám xịt, kéo mẹ Thẩm vô cùng phẫn nộ, thấp giọng nói: “Được rồi, để hiệu trưởng Tô nói xong đã.”

Tô Ngưng mím môi: “Chuyện gì ra chuyện nấy. Mặc dù tôi là hiệu trưởng của An Ngự, nhưng không phải trong giờ làm việc, quan hệ của tôi với tất cả các giáo viên là quan hệ bình đẳng. Thầy Cửu chỉ tình cờ đi tới, vừa hay tôi lại nhờ cậu ấy giúp đỡ. Cậu ấy có đồng ý hay không thì đều là hành vi cá nhân, không phụ thuộc vào ý muốn của nhà trường. Vì vậy, mọi người đừng nghĩ nhà trường buộc Thẩm Thuận Côn phải rời đi.” Lúc Tô Ngưng nhắc đến trường, cẩn thận nhìn Vong Cửu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.