[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1325: Chương 1325: Cái miệng ác độc, con dao giết người! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vong Cửu không quan tâm, xua tay, lười biếng nói: “Đúng, đây là ý kiến cá nhân của tôi. Thẩm Thuận Côn ở đây không chăm chỉ học hành, ngày nào cũng chọc phá bạn học nữ, tôi thấy rất phiền. Có thể cứu người, cậu ta chủ động thôi học, tôi sẽ cứu ba cậu ta.”

Tô Ngưng không biết phải nói gì về hợp tác của Vong Cửu, đột nhiên được đối xử tốt, bà ấy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Có vẻ như Vong Cửu thực sự có ý với Vãn Nhi, vì vậy mới cúi chiếc đầu kiêu ngạo của mình xuống...

Tô Ngưng thở dài, không nghĩ tới chuyện này nữa, hắng giọng, tiếp tục nói: “Thầy Cửu là giáo sư đặc biệt của trường chúng tôi, y thuật của cậu ấy cũng là một mục kiểm tra quan trọng khi chúng tôi thuê cậu ấy vào. Mọi người nghĩ cậu ấy chỉ được cá hư danh, vậy chính là đang nghi ngờ phán đoán của mấy chục người trong hội đồng trường chúng tôi. Nghi ngờ chúng tôi cũng không phải vấn đề lớn, chỉ có điều bây giwof không phải giờ làm việc, mọi người không tin tưởng An Ngự, vậy tại sao không đưa người bị thương đến bệnh viện huyện cấp cứu. Các bác sĩ ở đó sẽ không bao giờ lấy chuyện Thẩm Thuận Côn thôi học ra để làm điều kiện.”

Bộ râu bạc phơ của ba Thẩm nhướng lên, lồng ngực phập phồng vì tức giận: “Hiệu trưởng Tô, bà như vậy là không được! Nếu bây giờ tôi đến bệnh viện huyện có thể tìm bác sĩ chữa khỏi tay cho tôi thì sao tôi không đi?” Rõ ràng mọi người nói rằng ở đây có bác sĩ có thể trị khỏi tay cho tôi, vì vậy tôi, A Côn và những người khác mới ở lại đây đợi chẩn đoán và điều trị. Bây giờ bà nói ngoài giờ làm việc bà không thể sử dụng các bác sĩ này, ha ha, bà đang đùa chúng tôi đấy à?”

“Này” Vong Cửu không nghe được nữa, duỗi thẳng đôi chân dài thẳng tắp, hai tay đút vào túi quần, ung dung đi về phía ba người nhà họ Thẩm, ngạo nghễ hỏi: “Mấy người già rồi, vô dụng, còn nhỏ nhen, cả nhà não đều có vấn đề, có gì để lấy ra trêu đùa chưa? Hiệu trưởng Tô có bao nhiêu thời gian rảnh để dành thời gian ra đùa mấy người chứa? Nói thật, người duy nhất bà ấy không thể lay động tôi. Nếu mấy người không muốn đến bệnh viện huyện, thì cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, bác sĩ Lương sẽ sớm đến đây. Nhưng anh ta có đến cũng vô ích, tay của ông vẫn sẽ phế.”

“Hu…”

Sao miệng lưỡi của một giáo viên lại có thể độc ác đến như vậy?

Ba Thẩm cảm thấy ngực đau âm ỉ, sắc mặt tái nhợt che lấy ngực, nặng nề ngã ra sau.

“Ba…” Thẩm Thuận Côn nhanh tay đỡ lấy ba trước khi ông ta ngã. Nhưng mắt ba anh ta nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, sắc mặt ngày càng xám xịt.

Thấy ba của mình chỉ vì mấy câu nói của Vong Cửu mà đột ngột ngất xỉu, còn đe dọa đến tính mạng. Thẩm Thuận Côn vô cùng tức giận, lớn tiếng quát Vong Cửu: “Cậu đang đang muốn ép chết chúng tôi!”

Vong Cửu khẽ liếc nhìn vẻ mặt của ba Thẩm, lắc đầu: “Hôm nay ông ta sẽ không chết, nhưng nếu cậu có ý đồ muốn kích động tôi, ông ta nhất định sẽ chết. Đề nghị ban nãy của tôi vẫn còn hiệu lực, cậu có nửa giờ để suy nghĩ.”

Ban nãy anh ta đã xem qua, mặc dù ấn đường của ba Thẩm xám xịt, nhưng không phải tử khí mà người sắp chết có, cùng lắm là tức giận đến mức ngất đi.

Thẩm Thuận Côn không để ông ta nằm yên thở, và thực hiện hô hấp nhân tạo cho ông ta, điều này sẽ chỉ khiến tình trạng của ba anh ta kéo dài hơn thôi.

Hai tay Thẩm Thuận Côn run lên, cho tới bây giờ, Vong Cửu đều không chịu giảm bớt áp bức đối với nhà họ Thẩm, thật sự Vong Cửu muốn anh ta đưa ra quyết định ngay bây giờ, thôi học ở An Ngự, mới không áp bức bọn họ, cứu ba anh ta sao?

Thẩm Thuận Côn giận dữ cau mày như một con thú bị mắc bẫy.

… Bản thân mới trưởng thành, vẫn chưa tiếp quản toàn bộ việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Nếu không có sự dặn dò của ba, sợ rằng các cô chú trong nhà sẽ cản trở anh ta. Bây giờ bA Công thể chết, không thể xảy ra chuyện.

Không chỉ vậy, khi nhà họ Trần chịu trách nhiệm, nếu không có ba mẹ ruột của anh ta đến giải quyết, anh ta sẽ phải trực tiếp giải quyết những rắc rối đến từ phía ba mẹ của Trần Gia Di.

Anh ta không muốn gặp ba và các anh trai của Trần Gia Di chút nào...

Không đến vài giây suy nghĩ, Thẩm Thuận Côn đã đưa ra quyết định.

Ánh mắt anh ta khẽ nhìn đi để tránh ánh mắt thăm dò của Vong Cửu, nói: “Tôi đồng ý với thầy, tôi đồng ý thôi học, chủ động rời đi. Chỉ cần thầy đảm bảo rằng ba tôi không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đồng ý tất cả mọi việc.”

“A Côn ... con.” mẹ Thẩm thì thào, khóe miệng Thẩm Thuận Côn co giật, an ủi: “Mẹ, cứu người trước. Con không sao.”

Chỉ cần ba anh ta không chết, nhà họ Thẩm không suy sụp, thì tất cả danh vọng và địa vị của anh ta vẫn sẽ ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.