Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những người và những việc từng khiến anh ta xấu hổ, anh ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!
Còn về người phụ nữ mà anh ta muốn, cả Vân Kỳ và Tô Vãn Vãn đều đừng mòng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Vong Cửu bình tĩnh nhìn Thẩm Thuận Côn, đột nhiên nói: “Đừng suy nghĩ viển vông nữa, điều kiện của tôi là cậu chủ động rời khỏi An Ngự, đồng thời tránh xa Vãn Vãn.”
Thẩm Thuận Côn giật mình, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Vong Cữu, anh ta lập tức hiểu ra.
Anh ta hơi sợ hãi cúi đầu, không nói gì nữa.
Sau đó, Vong Cửu duỗi tay ra, những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp đan vào nhau, đặt lên cổ ba Thẩm, yên lặng nhắm mắt.
Mẹ Thẩm không khỏi lo lắng, lòng bàn tay bị chính đầu móng tay của mình véo đến chảy máu: “Ông cụ nhà chúng ta có phải không ổn rồi không? A Côn, mẹ sợ...”
Bà ta nắm chặt tay áo con trai như thể đang cầu cứu, tim đập nhanh không ngừng, rất cần được trấn an.
Thẩm Thuận Côn giơ tay, đặt lên tay mẹ, thở dài: “Mẹ, đừng sợ. Con đã đồng ý yêu cầu của thầy Cửu rồi, thầy ấy sẽ cứu ba. Nếu không, người nào chọc giận ba thì người đó sẽ phải đền mạng cho ba!”
“Nhưng rõ ràng là cậu ta chọc giận ba con, ba con mới…” Giọng Mẹ Thẩm càng nói càng nhỏ đi, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không ngừng bốc từ dưới chân lên đến đỉnh đầu.
Bà ta cố nén giận, nhìn Vong Cửu và Tô Ngưng bằng ánh mắt vừa tức giận vừa phức tạp.
Thẩm Thuận Côn xoa xoa lông mày: “Chúng ta chỉ có thể đợi.” Anh ta sợ nếu mẹ tiếp tục nói sẽ khiến Vong Cửu đổi ý, đến lúc đó nhà họ Thẩm sẽ mất trắng.
Tối nay, mọi thứ mà bọn họ lên kế hoạch đều đã thay đổi.
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện: Ba không được xảy ra chuyện, nhà họ Thẩm không được suy sụp.
Giống như thực sự nghe được lời cầu nguyện của con trai, hơi thở của ba Thẩm chậm rãi trở nên nặng nề hơn, người cũng tỉnh lại, xoay qua: “Khụ...”
Ông ta hơi choáng váng, mở mắt ra.
Vong Cửu thu tay về, lấy khăn tay trong túi ra lau tay. “Được rồi, đỡ ông ta về đi, hai ngày này đừng để ông ta làm việc vất vả, càng không được tranh cãi với người khác. Sau thời gian dài, các cơ quan trong cơ thể không tránh khỏi yếu đi. Đặc biệt là tim và phổi, nếu mấy người không giúp ông ta bình tĩnh, đến thứ hai nổi giận, ông ta sẽ chết sau nửa giờ.”
Dường như nghĩ đến điều gì đó rất thú vị, Vong Cửu dừng lại, mỉm cười nói: “Công việc của tôi đã hoàn thành, bước tiếp theo đến lượt cậu chấm dứt quan hệ với nhà trường. Bây giờ người của phòng giáo vụ không ở, 7 giờ sáng mai cậu có thể tới phòng giáo vụ chủ động nộp đơn xin thôi học. Tôi không muốn thấy cậu quanh quẩn trong trường nữa.”
Lời nói của anh không tránh khỏi hơi có vẻ bá đạo quá. Niềm vui nhìn thấy chồng tỉnh lại của mẹ Thẩm bỗng chốc tan biến, chỉ còn cảm thấy mình đang bị người thanh niên ngạo mạn trước mặt giẫm đạp dưới chân, nhưng con trai bà ta lại kéo bà ta lại, không cho bà ta động tay động chân.
Vong Cửu quay mặt sang bên cạnh, nhìn về phía Mẹ Thẩm, hơi lạnh lùng nói: “Người ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói. Mấy người tự biết mà làm.”
“... Nhưng ông ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Tay và cả cơ thể ông ấy đều không tốt. Cậu dựa vào cái gì mà bảo A Côn nhà chúng tôi hy sinh nhiều như vậy!” Mẹ Thẩm bất bình thay con trai, bà ta có già cả mờ mắt đến mấy thì cũng không đến mức bị mù.
Thầy Cửu gì đó trước mặt chẳng qua mới chỉ sờ sờ cổ lão Thẩm một chút, đến cổ tay còn chưa động vào, sao đã mặt dày nói đã trị liệu cho lão Thẩm?
“Ông cử động cổ tay một chút đi, còn đau không?” Vong Cửu đưa tay nhéo nhéo xương cổ tay ba Thần.
“… Lạ thật, sao tôi lại khỏi rồi?” Ba Thẩm ngạc nhiên, cơn đau âm ỉ ở xương cổ tay làm ông ta tỉnh lại.
Ông ta mơ màng nhớ lại lúc đó sau khi ngã xuống, thân thể không tuân theo mệnh lệnh của bản thân, chỉ có đầu óc vẫn minh mẫn linh hoạt.
Năm giác quan lập tức được phóng đại đến cực điểm, có thể nghe rõ giọng nói của những người có mặt, cũng có thể nghe thấy cảm xúc trong giọng điệu của con trai ông ta khi nói với Vong Cửu.
Ông ta cảm động trước lòng hiếu thảo của con trai mình, ngược lại, thái độ với thầy giáo của con trai lại là ghê tởm.
Làm giáo viên mà lại nói chuyện khó nghe, bạc bẽo, dùng bằng mạng sống của cha mẹ bắt học sinh bỏ học, ha, đây là hành vi mà một người giáo viên nên có sao?
Ba Thẩm được Thẩm Thuận Côn đỡ, từ từ ngồi dậy, bởi vì ông ta vẫn chưa hô hấp dễ dàng, giọng nói rất yếu ớt, nhưng thái độ rất kiên định.
Ông ta nói: “Tôi không đồng ý với hành động ức hiếp người khác của An Ngự. Sống chết có số, của cải là của trời cho. Thẩm Thăng Thành này sống được bao lâu là tùy thuộc vào sự sắp đặt của ông trời, không liên quan gì đến việc cậu có cứu tôi hay không. Mấy người không dùng an nguy của tôi để ép buộc con trai tôi từ bỏ sự nghiệp học hành sau này!”